webnovel

-2/ Giấc ngủ bất tận

"Ha! Thằng ngu! Tao đã thắng !"

Dịch chuyển chuyển xuống thị trấn trong sự hả hê , một kiếm sĩ đã thất bại trước một pháp sư .

Những cơn chấn động mạnh dồn dập Như tiếng trống , một cái bóng lớn từ trên cao che phủ cả thị trấn , dưới nó vạn vật , chỉ như một hạt bụi , một sự tồn tại kinh hoàng và đỉnh cao , thứ mà những sinh vật nhỏ bé kia không thể hiểu được , trong không gian ấy lỗi sợ hãi , bất an lan nhanh qua từng ngôi nhà , con ngõ , những con đường , những cái cây cọng cỏ , những con người đang đứng rùng mình và chạy trốn trong Sự Bất An tột độ , kẻ vươn tới Bầu Trời Xanh , tiếng gầm vang vang lên ở nơi này sự báo hiệu lớn nhất của thứ tuyệt vọng Bất Tận.

Lúc đó tôi , một pháp sư gần như không thể sử dụng được một thứ phép thuật nào nữa , chỉ biết cứng đờ tại chỗ , ngước nhìn nó với sự kinh hoàng khó tả , trong không khí bắt đầu có sức nóng kỳ lạ không rõ đã phát ra từ đâu , thấy cơ thể Nó nơi những vết nứt trên da thịt sáng lên màu như của một ngọn lửa

" BÙM " tiếng nổ mạnh mẽ xé toạch cả không khí , một đợt Sóng xung kích quét qua , những ngôi nhà , bức tường , cây cối bị xé toạc thành những mảnh vụn nó thổi bay tôi lên cao , rất rất cao , ở đó nhìn thấy một quả cầu lửa khổng lồ bao trùm cả thị trấn , nó ngày càng to lên với tốc độ cực kỳ nhanh chóng , lúc đó thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là quả cầu cứ to mãi to mãi không dừng lại rồi mọi thứ lại vụt tắt .

 Thức giấc trong sự bất an , một giấc ngủ như dài vô tận , bên trong chỉ có những tiếng vo ve , sì sào và trống rỗng , đó là một cảm giác kì lạ và khó chịu ? Một mùi không khí quen thuộc vẫn ở đó , nhưng trên nơi này nhìn xuống , nơi ấy chỉ còn một cái hố sâu hình tròn như kết quả của vụ nổ đó ,nhìn bầu trời đen nghịt , tự hỏi nơi đây đã trở thành thứ gì vậy ? Một dự cảm xấu , xung cái hố khổng lồ ấy là những ngôi nhà với kiến trúc lạ mọc lên như nấm sau mưa , lấp lánh những ánh sáng , những con đường nơi những phương tiện lạ di truyển , những màu sắc tươi sáng và rực rỡ như hút tôi vào một vườn hoa nho nhỏ , nhưng lạ thay chúng lại như tự né cái miệng hố kia , tôi bắt nhận ra nơi tôi đứng là trên đỉnh một cái cay cực kì , toàn thân cây có màu đen thô rát , thân cây không có cành , có đỉnh cây có những cành và lá xum xuê , từ trên cây , thấy thành phố bên dưới cứ có một nỗi buồn và sự thất vọng , sau vụ nổ đó , mọi người có lẽ đã chết hết , nhưng bên trong tôi lại có sự vô cảm và lạnh lẽo đến kì lạ .

"Tại sao lại ra thế nầy chứ ?"