Chương 142: Không tệ! Không tệ a!
Đoạn một ngày sau.
Đám người Vương Nhất Tự trải qua nhiều chuyện ở Cổ Thiên Hoa Cung cuối cùng cũng đã cứu được Triệu Thiên Tuyết quay trở về môn phái.
Triệu Thiên Tuyết được an bày ở Y dược phòng được chính tay Lục Mẫn Nhi cùng đám sư muội chăm sóc.
Những chuyện mà cả đám phải đối mặt khi đi cứu Triệu Thiên Tuyết được lan truyền khắp cả môn phái, đương nhiên, kẻ lan truyền thông tin không ai khác chính là Trương Tấn.
Nhưng cái thông tin khiến cho cả đám quan tâm nhất lúc này lại chính là nữ nhân mà chưởng môn vừa dẫn về, cũng chính thức trở thành tam sư nương của đệ tử bọn hắn.
Đại điện Thương Sơn phái.
"Thì ra mọi chuyện là như vậy...
Thật không ngờ Thiên Tuyết lại sở hữu Thiên Ma chi thể..."
Trương Tố Tố ngạc nhiên nói.
"Xem ra kế hoạch của Ma giới trực tiếp đã bị phu quân ngăn chặn..."
Mộc Phiến La nói.
"Có thể xem là như vậy..."
Vương Nhất Tự âm trầm nói, hắn nâng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt xuống.
"Nhưng mà, chỉ là tạm thời ngăn chặn mà thôi...
Năm xưa, Ma Tổ hắn, trước khi thân xác bị hủy đã kịp gieo rắc Ma hạch khắp nơi, nếu như lại xuất hiện một tên giống như Cao Vấn, chỉ cần hấp thụ được Ma hạch, Ma giới môn vẫn có thể một lần nữa được mở ra"
Mộc Phiến La tay nâng cằm, điệu bộ suy tư.
"Phu quân, sao chúng ta không thu thập hết tất cả những Ma hạch đó?
Như thế thì có thể ngăn chặn được mối họa này rồi!"
"Chuyện này ta có suy nghĩ qua, nhưng vẫn là không thể"
Vương Nhất Tự lắc đầu đáp.
"Ma Tổ, hắn, gieo rắc Ma hạch trong toàn cõi Tam giới không xác định được là bao nhiêu cũng như vị trí của chúng!
Với lại, muốn mở ra cửa thông giới không phải là một việc dễ dàng, chỉ có những Đại sư trận pháp tinh thông về trận pháp dịch chuyển mới có thể làm được... nhưng e là ở Nhân giới không có kẻ như vậy..."
"Nếu như là kẻ sở hữu Thiên Ma chi thể, thì có thể cảm ứng được Ma hạch, đúng không?"
Tố Tố hỏi.
"Chuyện này..."
Vương Nhất Tự ngập ngừng.
"Có thể được!"
Hệ thống bất ngờ lên tiếng, đáp lại câu hỏi của Trương Tố Tố.
"...."
Hoa Vi Nghi.
Việc hệ thống lên tiếng bất chợt khiến cho Hoa Vi Nghi, người nãy giờ vẫn im lặng, khẽ giật mình.
Bắt gặp được hành động này của Hoa Vi Nghi, Trương Tố Tố nhẹ nhàng đứng lên, tiến đến bên cạnh nàng, ôn nhu nói.
"Nghi muội, chúng ta bây giờ đã là người một tay nhà, đều là nương tử của chàng, muội không cần phải rụt rè như vậy đâu..."
Hoa Vi Nghi ngước lên, bắt gặp ánh mắt trìu mến cùng nụ cười ấm áp của Tố Tố, lòng khẽ rung động, nàng khẽ gật đầu với Tố Tố.
"Tỷ tỷ nói đúng!
Phu quân đều là đối xử với bọn ta rất tốt, sau này vẫn sẽ như vậy!
Muội không cần phải lo lắng a!"
Mộc Phiến La cũng đi đến bên cạnh Hoa Vi Nghi nói.
Hoa Vi Nghi cúi đầu, ấp úng nói.
"Muội...chỉ sợ...hai tỷ... không chấp nhận muội..."
"Bọn tỷ sao lại không chấp nhận muội cơ chứ?
Đàn ông năm thê bảy thiếp xưa nay vốn là chuyện thường tình."
"Đúng vậy!
Người mà phu quân nhìn trúng, cả hai ta đều sẽ không có ý kiến gì cả.
Cho dù sao này phu quân có thêm vài nương tử nữa thì tình cảm chàng ấy dành cho mỗi người chúng ta đều sẽ không bao giờ thay đổi.
Nghi muội, muội không việc gì phải lo lắng cả"
Trương Tố Tố và Mộc Phiến La cùng nói.
"Đa tạ...hai tỷ..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng đáp.
Nàng như nhẹ hẳn cả người.
Lúc đầu, khi đặt chân đến Thương Sơn phái nàng đã rất lo lắng về thân phận của mình, nàng biết rõ Vương Nhất Tự còn có hai vị nương tử khác, nàng sợ cả hai sẽ không chấp nhận nàng, không dễ dàng gì khi chia sẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác.
Nhưng nàng đúng là đã lo xa, hai nương tử này của Vương Nhất Tự cốt cách không hề giống bất cứ nữ nhân nào, lòng bao dung của cả hai khiến cho nàng phải ghen tị.
Vương Nhất Tự quan sát ba vị nương tử của hắn, trong lòng nổi lên hài lòng.
"Được rồi, chúng ta quay lại chuyện chính thôi!
Hệ thống, ban nãy ý ngươi là thế nào?"
Hắn lên tiếng hỏi hệ thống.
"Thiên Ma chi thể vốn là sở hữu của Ma Tổ, khi thân xác hắn bị diệt thì chi thể cũng biến mất.
Ma hạch là một phần sức mạnh của hắn, và Thiên Ma chi thể là thứ có thể kiểm soát sức mạnh này, hai thứ này có quan hệ mật thiết với nhau và cảm ứng lẫn nhau.
Triệu Thiên Tuyết nếu như đã sở hữu được Thiên Ma chi thể, thì chỉ cần nha đầu này thức tỉnh chi thể, việc tìm kiếm Ma hạch là chuyện không hề khó một chút nào!"
Hệ thống giải thích.
"Nhưng mà...để thức tỉnh chi thể... không phải là một việc dễ dàng gì..."
Tố Tố ngập ngừng nói.
"Đúng là muốn thức tỉnh chi thể thì phải trải qua một quá trình tu luyện hết sức khó khăn, gian nan, nhưng ta có cách có thể giúp Thiên Tuyết rút ngắn quá trình này."
Hệ thống đáp.
"Ngươi có cách?!!"
Vương Nhất Tự, Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên!
Nhưng trước tiên cần phải để cho nha đầu đó tỉnh lại đã"
"Vậy ngay ngày mai, chúng ta sẽ đi Đông Bắc Hải một chuyến!"
Vương Nhất Tự âm trầm nói.
Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La gật đầu.
"Vương... chưởng....
Phu... quân...giọng nói vừa rồi là...?"
Hoa Vi Nghi ngập ngừng, gương mặt đỏ lên khi thay đổi cách xưng hô với Vương Nhất Tự.
"Là giọng nói của hệ thống!
Nó cũng có thể xem như là khế ước của ta vậy!"
Vương Nhất Tự giải thích.
"Ưm...ừm... thiếp hiểu rồi..."
Hoa Vi Nghi thẹn thùng đáp.
"Phu quân... thiếp có một chuyện muốn hỏi..."
"Nàng cứ nói!"
"Liệu... tiểu Thanh có thể cùng thiếp ở lại Thương Sơn phái được không?"
"Tiểu Thanh?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ.
Hoa Vi Nghi giơ tay áo lên, từ bên trong một con rắn nhỏ rụt rè ló đầu ra.
Vương Nhất Tự nhìn sơ qua liền nhận ra con rắn này chính là con rắn khổng lồ mà lúc trước ở Cổ Thiên Hoa Cung bảo vệ cho Hoa Vi Nghi.
"Thì ra là nó!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Tiểu Thanh từ nhỏ đã ở cạnh thiếp, phu quân...có thể..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng khẽ nói.
"Được, không có vấn đề gì cả!
Nếu như Tiểu Thanh là khế ước của nàng, tất nhiên nó cũng là một thành viên của Thương Sơn phái!"
Vương Nhất Tự ôn nhu nói.
"Đa tạ chàng...".
Ngoại viện Thương Sơn, hồ nước phía sau Thương Sơn phái.
"Nơi này linh khí rất cao rất thích hợp để khế ước thú làm chỗ sinh sống.
Tiểu Thanh sau này cứ việc ở lại chỗ này!"
Vương Nhất Tự chỉ tay về phía hồ nước nói.
Hoa Vi Nghi đứng cạnh, cũng cảm nhận được rất rõ ràng mật độ linh khí ở khu vực này.
'Mật độ linh khí ở chỗ này có thể nói là ngay cả những Nhất lưu tông môn cũng không thể nào sánh bằng...'
Nàng nghĩ ngợi.
Từ lúc nàng đặt chân tới Thương Sơn phái, không phải cảnh vật hay con người khiến nàng chú ý đến đầu tiên, mà chính là mật độ của linh khí nơi đây mới khiến nàng không khỏi bàng hoàng.
Linh khí dày đặc tới mức không cần phải vận khí lực để cảm nhận hấp thụ, mà chỉ đơn giản là thở thôi cũng có thể hấp thụ được.
'So với Cổ Thiên Hoa Cung năm xưa...thì nơi này có thể được xem như là một mảnh địa bảo cực phẩm...'
"Tiểu Thanh, từ nay chỗ này sẽ là nhà của ngươi..."
Hoa Vi Nghi nhẹ nhàng ngồi xuống, ôn nhu gọi tiểu Thanh.
Nhưng thay vì mừng rỡ lao ra khỏi tay áo của Hoa Vi Nghi, Tiểu Thanh lại co ro lại, không dám trườn ra.
"Tiểu Thanh?
Ngươi sao thế?!!"
Hoa Vi Nghi ngốc trệ hỏi.
Tiểu Thanh cả cơ thể khẽ run lên từng đợt, nó chỉ dám phát ra những tiếng khè khè nhỏ để đáp lại lời Hoa Vi Nghi.
"Có lẽ là do Tiểu Thanh đang sợ hãi!"
Vương Nhất Tự tiến lại, nhận xét.
"Sợ hãi?!!"
Hoa Vi Nghi ngốc trệ quay qua nhìn Vương Nhất Tự.
"Ừm..."
Vương Nhất Tự gật đầu, giải thích.
"Hung thú có giác quan rất là nhạy bén gấp nhiều lần so với con người.
Có lẽ Tiểu Thanh đã cảm nhận được nó!"
"Phu quân đang nói đến...?"
"Là chủ nhân của hồ nước này, cũng là khế ước thú của ta."
Vương Nhất Tự ánh mắt hướng về phía hồ nước, hô lớn.
"Tiểu Long đừng có dọa Tiểu Thanh nữa, ra đây chào hỏi đi!"
Vương Nhất Tự vừa dứt lời liền mặt hồ bất chợt gợn sóng, một cái bóng đen to lớn từ từ trồi lên.
Hoa Vi Nghi bất giác đứng dậy, lùi lại về sau hai ba bước, cả người khẽ run lên trước uy áp khủng bố mà cái thứ trước mắt nàng đang tỏa ra.
"Chủ nhân..."
Tiểu Long khẽ cúi đầu ôn tồn nói.
"Ngươi có thể thu liễm lại khí tức của mình không?"
Vương Nhất Tự nhíu mày nói.
Tiểu Long liền thu lại khí tức của bản thân, sau đó chậm chạp bò lên bờ.
Hoa Vi Nghi không còn bị khí tức áp bức hơi thở cũng dần điều chỉnh lại, nhưng nàng vẫn chưa hết kinh ngạc với vóc dáng đồ sộ của Cổ Băng Long Quy.
"Phu quân... khế ước thú của chàng...lại là...Tứ giai hung thú...?!!"
Hoa Vi Nghi ngập ngừng hỏi.
Theo như những gì nàng quan sát và cảm nhận, hung thú hình rùa trước mặt kia cảnh giới chí ít phải là Võ Hoàng, sức mạnh rất gần với Tam giai hung thú, tuyệt chỉ có thể là Tứ giai hung thú mà thôi.
'Chuyện Tiểu Thanh có cảm giác sợ hãi vừa rồi trước sức ép của Tứ giai hung thú có thể hiểu được...'
Hoa Vi Nghi thầm nghĩ.
"Nghi Nghi, khế ước thú này của ta không phải là Tứ giai..."
Vương Nhất Tự lắc đầu đáp.
"....mà là Nhị giai linh thú!"
"Nhị giai...?!!"
Hoa Vi Nghi giật mình, lập tức quay lại nhìn Cổ Băng Long Quy lần nữa.
"Nhưng mà... thiếp xem khí tức toả ra...chỉ ở cấp bậc Võ Hoàng...sao có thể là Nhị giai...?!!"
"Tiểu Long đây chỉ mới là hình thái bảo bảo, ta chỉ mới ấp ra từ trứng không bao lâu, vẫn chưa phải là linh thú trưởng thành..."
Vương Nhất Tự giải thích.
Hoa Vi Nghi gật đầu thông suốt.
'Nếu như là lời của người khác, ta sẽ cho rằng kẻ đó đang là nói năng xằng bậy...
Nhưng đây lại là lời từ miệng của phu quân, phu quân đã nói nó là Nhị giai linh thú thì chắc chắn là như vậy...
Khoan?!!!
Linh thú Nhị giai?!!!'
Hoa Vi Nghi tâm tình trở nên hoang mang.
"Phu quân...đó là...linh thú...?!!"
"Ừm..."
Vương Nhất Tự gật đầu mỉm cười.
Phù...
Hoa Vi Nghi thở dài một cái, nàng đang là tĩnh tâm lại.
Vốn biết rằng, phu quân của nàng là Đại Đế, lại là người mạnh nhất, vốn là phải quen thuộc với những thứ này mới phải, phu quân nàng, còn có cả khế ước là bốn Tà thần mạnh nhất Ma giới, Linh thú Nhị giai đã là gì cơ chứ?
"Tiểu Thanh, không sao đâu, ngươi có thể ra được rồi..."
Hoa Vi Nghi động viên Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh e dè chậm chạp trườn ra khỏi tay áo Hoa Vi Nghi, cơ thể nó vẫn đang run rẩy, áp lực mà Tiểu Long toả ra khiến nó không dám trở lại hình dạng ban đầu.
Tiểu Long cúi đầu nhìn xuống Tiểu Thanh nhỏ bé trước mặt, ánh mắt trở nên âm trầm.
"Ngươi là khế ước thú của chủ nhân nương nương, vậy cũng xem là khế ước của chủ nhân...
Từ nay ngươi có thể ở lại chỗ này!"
Tiểu Thanh hiểu được lời của Tiểu Long, ánh mắt trở nên vui mừng, nó quay ngoắt lại phía Hoa Vi Nghi phát ra những tiếng khè khè như nói với nàng là nó rất hài lòng về chỗ ở mới này.
Vương Nhất Tự gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
"Được rồi, chuyện của Tiểu Thanh coi như đã sắp xếp xong.
Sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành đi Đông Bắc Hải!"
"Vâng!"
Hoa Vi Nghi gật đầu.
Đêm hôm đó.
Ngoại viện Thương Sơn phái.
Lục Thiên Cầm một mình trầm ngâm, tay vịn vào lan can, ánh mắt đầy tâm sự nhìn bóng trăng phản chiếu trên mặt hồ.
Nàng, là đang nhớ lại những việc đã xảy ra ở Cổ Thiên Hoa Cung.
Nàng, một Kiếm Võ song Vương, lại là Băng hệ chi thể, vốn là tâm tình lạnh lẽo, thứ như tình cảm nam nữ tầm thường nàng vốn không động tâm đến chỉ khiến cho việc tu luyện của nàng thêm trển mảng mà thôi, nàng chỉ muốn tu luyện, muốn nâng cao cảnh giới của mình, muốn trở nên có ích với chưởng môn, với tất cả mọi người xung quanh, nhưng thật không thể ngờ rằng, tâm nàng lại rung động trước Âu Dương Kiệt, sư đệ nàng, cảm xúc của nàng nàng biết rõ đó là chân thật.
Lòng nàng rối bời.
Một Thánh nữ của Nhất lưu tà tông cao cao tại thượng, tâm không vấy bẩn hồng trần tình ái, lại một bước trở thành đệ tử nội môn của một cái Thập lưu môn phái, lại vướng vào tình cảm nam nữ tầm thường, nói ra, chỉ sợ người đời khinh dễ.
"Sư tỷ, đã là canh ba, sao ngươi vẫn còn chưa nghỉ ngơi...?"
Một giọng nói quen thuộc truyền từ phía sau tới khiến cho Lục Thiên Cầm khẽ giật mình, nhưng nàng không quay lại.
"Sư tỷ là đang nghĩ về chuyến đi Đông Bắc Hải ngày mai sao?"
Âu Dương Kiệt tiến lại đứng cạnh Lục Thiên Cầm, hỏi.
"Sư đệ, đa tạ ngươi..."
Lục Thiên Cầm vẫn thái độ lạnh lùng như thường ngày, nói.
"Sao sư tỷ lại đa tạ đệ?!"
Âu Dương Kiệt ngốc trệ hỏi.
"...đa tạ ngươi vì...đã bảo vệ ta lúc đó..."
"Đó là việc người là sư đệ như ta phải làm, sư tỷ cũng không cần đa tạ làm gì"
"Lời ngươi nói khi đó...là thật sao...?"
Lục Thiên Cầm ánh mắt vẫn nhìn vào bóng trăng phản chiếu dưới nước, giọng vẫn lạnh lùng hỏi.
"Lời khi đó...?"
Âu Dương Kiệt nghiêng đầu hỏi lại.
"....." Lục Thiên Cầm.
"...." Âu Dương Kiệt.
"Haiz..."
Lục Thiên Cầm thở dài một cái, quay người bước đi.
"Không có gì...
Ta về phòng nghỉ ngơi đây!"
Khựng...
Ngay lúc này, Âu Dương Kiệt bất chợt nắm lấy tay Lục Thiên Cầm, kéo nàng lại, ôm vào lòng.
Lục Thiên Cầm trong khoảnh khắc cũng không có bất cứ phản kháng nào, nàng khẽ tựa đầu vào ngực Âu Dương Kiệt, gương mặt có chút ửng đỏ.
"Lời đệ nói khi đó...
Từng lời từng chữ...đều là lời thật lòng..."
Âu Dương Kiệt xoay người Lục Thiên Cầm lại, tay khẽ nâng cằm nàng.
"Sư tỷ, đệ thực sự...!!"
Lục Thiên Cầm không cho Âu Dương Kiệt nói hết câu, ngón tay nhỏ nhắn của nàng khẽ đặt lên môi hắn.
"Thiên Cầm...
Sau này khi chỉ có hai người chúng ta...
Chàng không cần phải xưng hô thân phận với thiếp..."
Lục Thiên Cầm gương mặt lúc này ửng đỏ lên.
Những lời như này nàng không thể tưởng tượng là mình có thể thốt ra được.
"Ừm..."
Âu Dương Kiệt khẽ gật đầu, ôm chặt lấy Lục Thiên Cầm.
Ánh trăng sáng vằng vặt, khung cảnh buổi đêm ở Thương Sơn đỉnh, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, càng trở nên thơ mộng huyền ảo như chứng nhận cho tình yêu vừa chớm nở của đôi trai tài gái sắc.
Trên mái nhà cách đó không xa.
"Ai nha, Âu sư đệ cũng quá là ngưu bức đi a!
Ngay cả tam sư tỷ cũng có thể tán đổ được a!"
Trương Tấn xuýt xoa.
"Không tệ!
Không tệ a!"
Vương Nhất Tự gật gù đồng ý.
"Ta xem A Kiệt còn kém xa chưởng môn của ngươi a!"
Mộc Phiến La bĩu môi nhận xét.
"Đúng rồi...so với phu quân quả thực còn kém rất xa a..."
Trương Tố Tố tay che miệng mỉm cười.
"...."
Hoa Vi Nghi ngồi cạnh chỉ biết im lặng cúi đầu, gương mặt nàng đỏ bừng lên.