webnovel

Hoa Mặt Trăng

Một câu chuyện, cuộc hành trình đầy ý nghĩa vô tình xảy ra với nhân vật "tôi" có một cuộc đời bất hạnh, không đáng mơ ước.Khi bị xuyên không vào cuốn tiểu thuyết "Hoa Mặt Trăng" , gặp được MiMi-sứ giả của thế giới tiểu thuyết, cô ấy quyết tâm lên đường làm lại cuộc đời, thu thập các mảnh ghép cảm xúc đang còn vương vãi đâu đó ở ngoài kia. -Đồng tác giả(Co-authoring) với bạn @shamiko_yukoi. -Đây là phiên bản Tiếng Việt của "Finding my missing pieces'' -Tài khoản của cô ấy:https://www.webnovel.com/profile/4327784949 -Mong các bạn ủng hộ để tụi mình có động lực làm nhiều truyện hay nữa ạ.

Maow_Chu · Fantaisie
Pas assez d’évaluations
19 Chs

Quyết định

Đến trước cửa phòng,tôi lấy chìa khóa mở chiếc cửa gỗ ra.Bên trong phòng là một không gian mát mẻ,hai chiếc giường nằm cách nhau không xa,dưới chân giường,một cái cửa sổ nhìn thẳng ra ngoài thị trấn,đó là sân thượng,trên đó còn có bộ bàn ghế để ngắm cảnh hay trò chuyện đều rất thích hợp.

-Em chọn giường này!

MiMi khi vừa bước vào phòng,liền nhảy chổm lên một trong hai chiếc giường rồi nhảy nhót trên đó.

-À quên,em phải biến lại thành người cho thoải mái đã.

Cô bé nhảy xuống giường,nhắm mắt lại.Một hồi,khi tôi thấy khói bốc ra từ cơ thể MiMi,hình ảnh một cô bé 4 tuổi xinh xắn bước ra từ đó.

-Dù trong hình dạng nào thì em cũng đáng yêu nhỉ?

-Em cảm ơn!

Cô bé cười khúc khích với tôi.

-Chị đi tắm cho sạch sẽ trước đi,đây là bộ đồ mới.

Tôi lấy chiếc đầm xanh ngọc mà MiMi bóc ra từ trong túi,chạy vào nhà tắm,đóng cửa và ngâm mình trong bồn nước nóng.

-Chị xong rồi,em vào tắm luôn cho mát.

Cũng được chừng 10 phút,bước ra khỏi bồn tắm,tôi ra ngoài hỏi MiMi.

-Thế chị đợi em nhé!

—-------

Đợi cô bé tắm,tôi không biết phải làm gì nên cũng lại gần cửa sân thượng,mở cửa ra rồi ngồi xuống một chiếc ghế ngắm cảnh thị trấn gần chập tối.Cảnh tượng các bác nông dân hoàn thành xong công việc và cùng nhau trở về gia đình nhỏ,những ngôi nhà đơn sơ bắt đầu lác đác có ánh đèn khiến tôi không thể rời mắt.

Một lúc MiMi cũng xong,em ấy chạy ra sân thượng,ngồi xuống ghế đối diện với tôi.

-Được rồi,bây giờ chúng ta hãy bàn về kế hoạch cho ngày mai nào!

Một giọng điệu nghiêm túc phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn của MiMi

-Eden hay Barracort,chị có dự định chưa?

-Chị chưa biết rõ về 2 vương quốc này.Mà lúc ở quán trà em có nói với chị là sẽ kể về nó mà.

-Quên mất tiêu,hihi.

Cô bé gãi nhẹ cái đầu,rồi cũng mở đầu câu chuyện.

-Hồi xưa,khi Barracort,Eden và Ánh Sáng vẫn còn là láng giềng của nhau cho đến khi ông vua kia lên ngôi thay thế.Eden là đất nước phép thuật còn Barracort là về nghệ thuật và hội họa.Nghe nói rằng Eden hồi đó đang bị thiếu những viên ngọc ruby phép thuật để bảo vệ tài nguyên và quân đội,nên phải cần sự vận chuyển từ 1 đất nước khác đến đó,đơn nhiên là nó buộc phải đi qua lãnh thổ của Ánh Sáng mới đến được.Nhưng đức vua đã từ chối cho phép vận chuyển vì ông thấy nó cản trở trong khi ông vua trước đây đã xây dựng riêng con đường đó cho Eden.Do không có ruby,Eden dần suy yếu,trở nên ghét nước ta hơn…

-Thật vô lí,chắc họ đang khổ lắm,ông vua còn chẳng nghĩ đến hậu quả của việc này cơ mà!

-Chị nói không sai,nhưng chị đừng nghĩ nhiều,Eden khi đến tình trạng cạn kiệt ruby bảo hộ,một đất nước cũng cách nó không xa là Veruni-vương quốc của sự hy vọng đã đích thân trợ giúp cho Eden.Bây giờ Eden không những thịnh vượng,phát triển hơn nước Ánh Sáng mà còn có phép thuật.

-Ồ,vậy còn Barracort?

-20 năm trước, đức vua đã cùng người trong gia tộc ghé thăm Barracort,được vua và người dân ở đây chào mừng rất nồng nhiệt.Thật ra,khi đức vua biết được sự giàu có của nước này do tài năng nghệ thuật của họ nên đã lập kế hoạch sẵn,giả vờ gặp mặt,chào hỏi để cướp đi tác phẩm đáng giá nhất của Barracort và một số châu báu mà họ đấu giá được.Lúc kế hoạch thành công,ông ta đã bí mật cùng người trở về ,chặn hết đường giao nhau của hai nước để một mình độc chiếm kho báu, chỉ còn duy nhất đường vượt biên là có thể qua đó,nhưng khá khó tìm.

-Ông ta còn thâm độc hơn chị nghĩ đấy!

Cô bé vừa vịnh tay vào khung sân thượng,lắc lên lắc xuống.

-Thế chị đã có quyết định của mình chưa?

-Cả hai nước này đều có một nét độc đáo riêng,chị cũng đang phân vân.

-Không sao,chúng ta vẫn còn tối nay.Em nghĩ chúng ta nên đi kiếm gì đó bỏ bụng,em mệt lả quá rồi…

MiMi xoa xoa cái bụng của mình,chắc cô bé đã đói lắm ,cả ngày đi bộ hơn những 10 cây số lận mà không thấy đói mới lạ.

-Xung quanh đây có quán ăn nào không?

-Hmm…chúng ta vào chợ đêm thì sẽ có vài quán cơm,nó ở trung tâm thị trấn mà bây giờ ta đang ở tận cuối chỗ này nên cũng khá xa.Chị xuống dưới sảnh,nhờ anh Nhất Cử lấy ngựa mà chở,em không thể đi thêm nhiều được.

-Em trở lại thành mèo đi,rồi leo lên người để chị bế xuống.

-Vâng…

—-------

Khóa cửa phòng lại,tôi để MiMi trên tay rồi đi xuống sảnh để gặp Nhất Cử,mong anh ấy nể Cẩm Hoa là tôi như bạn bè thì sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

-Nhất Cử ơi,anh có ở đây không?

Tôi chỉ vừa đặt chân xuống cầu thang đã gắng hết sức gọi anh ấy.

-Cô gọi tôi?

Nhất Cử từ quầy tiếp tân đi ra khi nghe thấy tôi.

-Ưm, tôi cần anh giúp, sẽ không phiền lắm đâu!

-Nếu là cô thì tôi sẵn lòng, cô muốn tôi giúp gì?

-Bây giờ tôi cần đi ra chợ đêm để ăn tối, cả ngày nay tôi và chú mèo này chưa được ăn gì, mà chợ đêm thì ở quá xa chỗ này, anh có thể chở chúng tôi ra đó được không?Tôi sẽ trả cho anh 15 đồng.

-Được, tôi sẽ đi lấy ngựa, cô chờ tôi nhé!

Nhất Cử chạy ra khỏi cửa nhà nghỉ,có vẻ là đã nhanh chóng đi ra chuồng ngựa.

Chỉ một lúc, tôi cũng nghe thấy tiếng "Hí" của một con ngựa, vọng ra từ cửa, anh ấy nói với tôi:

-Ngựa đã sẵn sàng, cô và con mèo hãy lên đây!

Tôi đi lại cánh cửa gỗ, đẩy nhẹ ra thì hình ảnh con ngựa cùng anh đã đập vào mắt,trông khá ngầu.Anh ấy đưa tay xuống, tôi nắm lấy tay anh và cùng MiMi leo lên ngồi trên con ngựa có bộ lông màu nâu hạt dẻ, rất chững chạc và khỏe mạnh.

-Ta đi thôi!

Một cách thoăn thoắt,ngồi trên lưng ngựa được lót bằng tấm vải da, Nhất Cử quất dây cương vào con ngựa, nó liền chạy về phía trước bằng tốc độ chậm rãi, không quá chóng mặt.

-Tôi nghĩ đây chắc là lần đầu của cô, cảm giác được thưởng thức một bữa ăn đầy đủ, cô vui lắm nhỉ?

Trên đường đi,anh vừa quất dây cương, vừa nhẹ giọng hỏi tôi.

-À,tôi vui lắm!

Thật ra, ở kiếp trước tôi chỉ có mì gói và cơm trắng làm bạn để sống qua ngày nhưng khi đọc truyện "Hoa Mặt Trăng",tôi mới biết Cẩm Hoa còn khổ hơn tôi nhiều, ngày nào cũng ăn đồ thừa thải của người khác để tiếp tục bị sỉ nhục.

-Sắp tới chợ đêm rồi, cô vào đó mua đồ hay ăn uống nhé, tôi sẽ đứng ở ngoài đợi.

-Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh.

Ở phía xa xa, cách khoảng vài căn nhà, tôi đã thấy ánh đèn vàng và không khí sôi nổi của khu chợ đêm

Con ngựa đi được vài mét nữa thì chúng tôi cũng đã đứng ở đầu khu chợ.Nhất Cử nhảy xuống ngựa trước, rồi đưa tay lên có ý giúp tôi xuống, tôi cũng nắm tay anh ấy rồi ôm chặt MiMi để rời khỏi con ngựa.

-Cô đi thẳng vào đó,từ sạp thứ 1 đến 7 là khu vật dụng vệ sinh cá nhân,từ 8 đến 16 là thời trang,còn 17 trở đi là khu ẩm thực.

Anh ấy chỉ vào chợ,nhiệt tình hướng dẫn chi tiết sơ đồ ở đây.

-Ồ,cảm ơn sự nhiệt tình của anh, tôi sẽ nhanh thôi.

—-------

Tôi vào đó cùng MiMi,thấy cô bé đã rất đói,tôi vội lướt qua khu trang sức,thời trang mà thẳng đến khu ẩm thực.

-Ở đây có bánh đậu, cà ri,heo quay,...em ăn gì?

-Cà ri cho ấm người chị ạ!

Thế là tôi vào sạp cà ri,chọn một bàn rồi gọi món.

Khi ăn xong,MiMi phấn chấn hẳn,cô bé nắm tay tôi đi ra khu thời trang.

-Ta mua một vài bộ đồ nào!

-Tưởng em có túi biến ra mọi thứ nên không cần chứ?

-Đúng là em có thể biến ra quần áo, nhưng mà hầu hết nó không được chắc chắn, không đẹp và dễ bị bung chỉ nên em sẽ mua vài bộ mới cho cả hai chị em mình.

Quả nhiên, khu thời trang ở chợ đêm là khu đông người nhất,những bộ quần áo,váy vóc luôn toát ra một vẻ đẹp và thời trang nên bộ nào MiMi cũng khen lấy khen để rồi cho tất cả nó thấy ưng vào giỏ.

-Em chọn xong cho chị và em luôn rồi,giờ mình đi tính tiền chị nhỉ?

MiMi cười với tôi.

-Em mua nhiều thế, ngựa của Nhất Cử có chở nổi không?

-Khỏi lo chị ơi, em sẽ nhét bớt vào túi.

Nói xong,em kêu tôi chạy ra quầy tính tiền,mò trong túi ra một cục vàng to chừng gang tai đưa cho tôi,tôi liền lễ phép trả cho chủ sạp.

-Bác khỏi thối ạ!

-Cảm ơn cháu.

—-------

-Chị nói em nghe,hồi nãy là lần đầu trong đời chị tip cho người bán đấy!

Tôi kể cho MiMi bằng khuôn mặt lạnh tanh.

-Vàng thì em nhiều vô kể,hơn nữa người ở đây chất phác thật thà nên xứng đáng.

-Giờ chị đã có quyết định là sẽ đi đâu rồi,chị đã nghĩ trong lúc dùng bữa.

-Vậy hả?Thế chị nói đi xem nào!

MiMi thúc giục tôi.

-Barracort,vì chị đã từng có một cô bạn thân đam mê hội họa,nhưng…cô ấy không được may mắn,và đã mất rồi…Đấy là người bạn đầu tiên cũng như cuối cùng của chị.

-Ồ,vậy lí do chị chọn Barracort chỉ vì muốn tưởng niệm cô ấy đúng không?

-Không hẳn,vì so với Eden thì Barracort thiệt hại nhiều hơn,Eden khi không có đá quý thì vẫn được trợ giúp,còn Barracort thiệt hại rất nhiều nhưng đâu còn ai,chị nghĩ khi họ biết Ánh Sáng đã đâm sau lưng họ thì chắc là buồn và thất vọng lắm.

-Hmm…vậy mình chốt nhé.Theo em thì ta sẽ qua đó bằng đường rừng vì giờ Ánh Sáng không được trợ cấp thuyền nữa.

-Sao cũng được,giờ chị muốn ra khỏi đây thật nhanh.

Cuối cùng tôi cũng đã đưa ra được quyết định của mình,xách túi đồ nặng trên tay,tôi chạy thật nhanh ra khỏi chợ,cùng Nhất Cử trở về nhà nghỉ.