webnovel

Hoa Mặt Trăng

Một câu chuyện, cuộc hành trình đầy ý nghĩa vô tình xảy ra với nhân vật "tôi" có một cuộc đời bất hạnh, không đáng mơ ước.Khi bị xuyên không vào cuốn tiểu thuyết "Hoa Mặt Trăng" , gặp được MiMi-sứ giả của thế giới tiểu thuyết, cô ấy quyết tâm lên đường làm lại cuộc đời, thu thập các mảnh ghép cảm xúc đang còn vương vãi đâu đó ở ngoài kia. -Đồng tác giả(Co-authoring) với bạn @shamiko_yukoi. -Đây là phiên bản Tiếng Việt của "Finding my missing pieces'' -Tài khoản của cô ấy:https://www.webnovel.com/profile/4327784949 -Mong các bạn ủng hộ để tụi mình có động lực làm nhiều truyện hay nữa ạ.

Maow_Chu · Fantaisie
Pas assez d’évaluations
19 Chs

Ước nguyện

Ba người chúng tôi được 2 anh lính dẫn đi ra đường lớn, đi tiếp, đi tiếp, chúng tôi cũng thấy lấp ló một cánh cổng chào mừng rất lộng lẫy, tôi không thể phủ nhận sự quyến rũ và hút hồn của những họa tiết nhỏ trên tấm bảng ghi chữ "XIN CHÀO, BẠN MỚI". Vốn dĩ họ đã có khiếu nghệ thuật bẩm sinh rồi nên một chi tiết dù có xấu đến mấy khi đưa vào tay họ thì chắc chắn sẽ trở thành một kiệt tác.

- Đó là lối đi vào, chúc một ngày vui vẻ.

2 anh lính chỉ vào cánh cổng, mời chúng tôi vào rồi xách súng nghiêm trang trở về cửa khẩu.

Đi vào cánh cổng được trang trí đẹp đẽ, có một người canh cổng đề nghị chúng tôi xuất trình giấy tờ.

Mọi chuyện cũng trở nên suôn sẻ, chúng tôi dễ dàng tiến thẳng vào.

-Bây giờ em mới để ý, tờ giấy xác nhận và thẻ của 2 anh chị không hề đơn giản như giấy tờ bình thường, nó dễ thương dã man.

-Không hổ danh là Barracort, cái gì cũng tràn ngập màu sắc tươi đẹp.

MiMi bị tan chảy bởi cách thiết kế giấy phép rất độc đáo của Barracort.

—-------

-Gần đây có cái thị trấn nào không MiMi?

Tôi quay sang MiMi hỏi khi đang đi trên đường lớn.

-Ở đây không nghèo nàn và nhỏ bé như có thị trấn giống Ánh Sáng đâu,hihi…

MiMi cười như đang chế nhạo Ánh Sáng.

-Bên Eden và Barracort đều có thủ đô riêng, còn lại là các khu đô thị lớn, nếu muốn yên tĩnh hơn, họ lập nơi sinh sống ở nông thôn hay còn gọi là làng.

An Khải nói với tôi.

Khá giống với những địa điểm ở thời mà kiếp trước mà tôi sinh sống nhỉ?

-Nó hiện đại hơn vương quốc Ánh Sáng gấp nhiều lần đấy!

MiMi háo hức, sau đó lấy trong túi ra cái bản đồ, cầm nó lên rồi nhìn chằm chằm.

-May quá! Cửa chào mừng hồi nãy sát bên có một đô thị khá to, để em xem nó tên gì…

-A!Là đô thị Lewy, cũng được nhiều người biết đến đây!

Cô bé mừng rỡ.

-Vậy thì tốt quá rồi!

An Khải cũng chia niềm vui với cô bé.

-Vâng, chạy thẳng về phía Nam 300 mét là đến ạ.

-Tiếc là anh không biết nó nhìn ra sao nên không dùng phép dịch chuyển để giúp được, thật lãng phí thời gian của 2 chị em.

Khải ngượng ngùng.

-Không sao ạ, em cũng giống anh rồi, mặc dù là sứ giả của thế giới này mà không nhớ đô thị đó có cái gì nên phép cũng vô dụng,hihi…

MiMi cười.

—-------

Vậy rồi, chúng tôi cứ đi trên con đường nhựa lớn khá ít bóng người.

-Ô,lại thêm 1 cái cổng chào mừng, ta đến đô thị Lewy rồi!

MiMi nhảy cẫng lên.

Chạy thật nhanh vào đô thị, thứ đầu tiên chúng tôi tìm là một nhà hàng bởi lương thực đã cạn kiệt từ 2 ngày trước, chỉ còn lại duy nhất 1 chai nước nên khi đường vẫn còn xa, chúng tôi buộc phải chia nhau từng mi-li-lít một.

Lúc vào phòng chờ được mời nào là bánh nào là trà, 3 người chúng tôi cho vào mồm ngấu nghiến khiến mấy anh lính cũng bất ngờ nhưng chúng tôi đâu để ý, miễn có cái ăn thì vứt đi liêm sỉ cũng đáng mà, như thế thì mới có sức đi được đến đô thị.

-Hồi ngồi trong phòng kia ăn mấy cái bánh chưa no anh chị ạ, ta đi kiếm thức ăn trước được không ạ?

Ánh mắt long lanh của MiMi nhìn thẳng vào chúng tôi.

-Anh cũng giống em đây, đói quá chừng, cô cũng vậy mà nhỉ?

Khải xoa xoa cái bụng, ý muốn nói là rất đồng tình với cô bé.

-Ơ, ừm tôi cũng đói…

Tôi trả lời.

Đi vào một quán cháo gần đó, chúng tôi lập tức sà vào bàn ăn, gọi phục vụ.

-Quý khách muốn ăn gì ạ?

Một cô nhân viên cũng khá xinh, tóc được búi lên cao gọn gàng, sở hữu một chất giọng cực kỳ ngọt ngào đưa cho chúng tôi thực đơn, trên tay cầm một quyển sổ nhỏ để ghi chép.

-Tôi chọn cháo bò hầm.

An Khải chọn xong, gấp thực đơn lại.

-Cho tôi…ờm cháo nấm.

Vẫn cái khuôn mặt lạnh tanh ấy, tôi nói với nhân viên.

-Thế cho em cháo gà.

MiMi cũng nhanh nhảu.

-Vâng…vậy của quý khách là 1 bò,1 nấm và 1 gà đúng không ạ?

Cô nhân viên gấp gáp vừa ghi vừa hỏi.

-Đúng rồi ạ.

MiMi trả lời.

-Cho tôi hỏi là quý khách có cần nước không?

-Vậy cho chúng tôi 3 cốc nước cam,cảm ơn cô.

An Khải vui vẻ.

-10 phút nữa sẽ có ạ!

Chồng 3 cái thực đơn vào nhau rồi cầm lên, cô ấy cảm ơn chúng tôi.

—-------

Chúng tôi thưởng thức bát cháo nóng trong không gian quán được xây dựng rất kỳ công.

Ngay cả bát cháo nóng của chúng tôi cũng được trang trí rất đẹp, của tôi chỉ là cháo nấm thôi, thế mà nhìn những cây nấm xếp vào nhau tạo thành một con công đuôi quạt, muối, ớt ,đường thì hỗ trợ cho bộ phận màu sắc trên đó khiến tôi, An Khải và MiMi cũng không nỡ ăn, nhưng chiếc bụng kêu cồn cào lại chiến thắng lý trí, chúng tôi nhắm mắt lại rồi một lượt húp hết cháo, còn đồ ăn thì gắp đại cho nhanh vào miệng.

Xong xuôi, chúng tôi trả tiền rồi cũng kiếm khách sạn ở vài hôm, tôi còn phải giữ đúng lời hứa, nhất định phải đến được ngôi làng Hime như lời cậu bé.Mấy hôm trong rừng khó khăn là thế nhưng tôi vẫn giữ chặt sợi dây chuyền trên cổ, không cho phép nó được mở ra dù là chỉ hé một chút xíu.

—-------

Chúng tôi thuê 1 phòng trên lầu 5, có giường đôi, tôi với MiMi thì ngủ chung 1 giường, còn Khải thì nằm một mình.

Phòng này cũng có một cái sân thượng khá lớn, cảnh bên ngoài thì phong phú và đa dạng hơn khi ở Lâm Tự. Tôi mở chiếc cửa kính đi ra ngoài, từ trên tầng 5, hình ảnh một phần nhỏ của đô thị Lewy tràn ngập màu sắc và sự sáng tạo bao trùm từng tòa nhà làm MiMi đứng cạnh cũng phải trầm trồ.

Khi tôi lia mắt nhìn một lượt, tôi thấy một cái hồ nước rất trong được lát bằng sỏi trắng ở đáy, xung quanh thì là những viên đá to viền lại, ánh nắng chói chang của buổi trưa chiếu vào mặt hồ, tạo nên khung cảnh thơ ngây, trẻ con thì đứa nào đứa nấy đều bám víu cái hồ, cứ đứa nào chơi mà khát thì lấy một cái bát kế hồ húp ngon lành,cũng chẳng quên cảm ơn cái hồ đã cho nguồn nước ngọt mát, sạch sẽ, giống như nguồn nước từ cái hồ đó là vô hạn, không bao giờ cạn kiệt.

 Nó nằm kế bên phải khách sạn, nhìn chỉ khoảng chừng vài mét là đến.

-Đó là hồ thần, nơi cung cấp nước không có giới hạn của đô thị. Dù có nhảy xuống đó tắm cũng không lo bị bẩn, nhưng hầu hết chưa ai làm việc đó vì rất bất lịch sự. Đặc biệt, vào mỗi đêm trăng tròn, không mây, ta có thể đến cái hồ thả thuyền giấy, tùy vào màu của giấy mà mình gấp, hồ sẽ ban cho ta điềm lành.

MiMi thấy tôi cứ nhìn cái hồ đó không thể rời mắt, em ấy giới thiệu cho tôi.

-Màu của giấy?Em ví dụ được không?

Tôi tò mò, xếp thuyền mà cũng quan trọng màu sắc của tờ giấy sao?

-Như màu hồng và màu vàng là cầu mong sự hạnh phúc, màu đỏ là tình yêu, xanh lá là may mắn, xanh dương là hòa bình,...

-Vậy còn màu trắng?

Tôi hỏi.

-Hmm…để em nhớ xem…a là màu sắc tượng trưng cho thịnh vượng, tinh khiết.

-Ồ, thế em có biết khi nào là đến ngày trăng tròn không?

-Chị muốn đi thả thuyền hả?

-Ừm.

Lấy trong túi ra một cuốn lịch, MiMi lấy tay dò ngày.

-May thật!2 ngày nữa chị ạ!

Cô bé phấn khởi.

-Em cũng sẽ đi thả.

-Tôi cũng đi!

An Khải đứng dậy khỏi chiếc giường, đi về phía chúng tôi, chắc là anh ấy cũng đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa 2 người.

-Được! Ba chúng ta cùng đi.

Tôi nói với Khải.

Đúng là sau chuyến vượt biên, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn kết.Đã là bạn đồng hành thì đi đâu, làm gì cũng phải có nhau,như hình với bóng.

Trưa hôm đó, tôi mở cửa sân thượng để từng đợt gió nhẹ luồng vào trong phòng, để giấc ngủ được nâng niu chút một.MiMi nằm ôm tôi ngủ, tôi thì cũng vì quá mệt, hơn nữa vết thương cũng chưa lành hẳn nên cả ngày dài đôi mắt cũng bị mờ đi, vừa lên giường thì lập tức cụp lại để hồi sức.