webnovel

Quyển 3 - Chương 111: Đấu Chân Tiên, Thái tử thay Phong Sư (2)

Nhưng mà, rõ ràng đã thấy được đường nét của cành cây và lá cây ở bốn phía, song bất luận thế nào cũng chẳng nhìn rõ được mặt mũi của bóng đen nọ, loáng thoáng như có một luồng gió tà quái và sương đen dày đặc xoay quanh người vật đó.

Quạt Phong Sư của Sư Cảnh Thiên chính là pháp bảo tuyệt phẩm, có thể thổi tan sương mù ma quái, thanh tẩy thế giới. Được Sư Cảnh Thiên truyền thụ pháp quyết, Lưu Vũ đọc thầm trong lòng, sau đó mở quạt phẩy một cái. Một cơn gió mạnh bỗng dấy lên từ đất bằng, thổi vù vù khiến lá cây khắp nơi rung xào xạc, thậm chí còn có vài cây non nhỏ yếu bị bứng khỏi mặt đất, uy lực không thể nói là không mạnh. Tiếc rằng trận gió này thổi hơi lệch, không nhắm trúng mục tiêu.

Pháp bảo không phải là thứ dễ sử dụng như thế, suy cho cùng y cũng không phải là chủ nhân sở hữu quạt Phong Sư, tất nhiên không thể dùng thuần thục như Sư Cảnh Thiên được, góc độ và độ lực cũng không nắm bắt tốt lắm, không mạnh thì yếu, không lệch thì ngược. Sau khi phát hiện điều này, Lưu Vũ dứt khoát bỏ qua, thay đổi sách lược, "bộp" một tiếng thu quạt lại, trực tiếp dùng nó như vũ khí nện đánh, bắt đầu điên cuồng nhắm vào chỗ yếu hại trên người đối phương; rồi lại "soạt" một tiếng mở quạt ra, phủ một lớp linh quang ven mép quạt, cứ thế dùng một chiếc quạt giấy như đao thép gọt xương, tiếng xé gió vang xoèn xoẹt, ánh đao chớp lóe liên hồi. Có lẽ đoán được chuyện gì xảy ra, Sư Cảnh Thiên khổ sở kêu lên: "Thái tử điện hạ huynh có lộn không vậy! Quạt của ta là pháp khí, thế mà huynh lại dùng như binh khí! Phí của trời quá đi!!!"

Đây là bệnh chung của Võ Thần. Dù đang bận bù đầu, Lưu Vũ vẫn dành thời gian bình tĩnh nói: "Tương tự thôi, tương tự thôi!"

Giọng Châu Kha Vũ lại trầm hơn: "Ca ca!"

Lưu Vũ biết Châu Kha Vũ đang thúc giục điều gì, vừa đánh vừa tức tốc nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh. Có non xanh nước biếc, có đình đài lầu gác, đích thực không có gì điểm nào đặc biệt, quả thật không tài nào đoán được mình đang ở phương nào. Phát giác động tác của Lưu Vũ, có lẽ cũng đoán được mục đích của y, Bạch Thoại Chân Tiên chợt lên tiếng: "Ngươi không phải Sư Cảnh Thiên."

Lưu Vũ không khựng lại, suy nghĩ đổi xoạch: "Trong tình huống thông thường, ắt hẳn sẽ không nghĩ đến dời hồn đại pháp nhanh như vậy, thế tại sao nó lại lập tức phát hiện mình không phải Sư Cảnh Thiên? Mà thôi kệ, đánh tiếp đã!"

Lưu Vũ đánh người không hề có nhân tính, đoán chừng không chống đỡ nổi, Bạch Thoại Chân Tiên quát: "Tức khắc ngã xuống!"

Quả nhiên, nó bắt đầu thẳng thắn phun những lời tiên đoán độc địa với Lưu Vũ. Lưu Vũ lại giống như không nghe thấy, đánh càng mạnh tay. Bạch Thoại Chân Tiên lại quát: "Ngươi sẽ bại trận!"

Lưu Vũ cười nói: "Hơn tám trăm năm trước đã bại rồi, bại thêm mấy trận thì hề chi? Còn có thể bại đến nhường nào chứ? Bỏ cuộc đi! Ngươi nói gì với ta cũng vô dụng thôi."Châu Kha Vũ hét: "Ca ca, nếu huynh không thể đoán được mình đang ở đâu, chỉ cần dùng quạt Phong Sư nổi một cơn gió lốc lên trời, ta sẽ biết được huynh ở nơi nào!"

Vừa khéo Lưu Vũ cũng nghĩ đến cách này, đáp: "Ừ!" Vừa định ra tay, đột nhiên, Bạch Thoại Chân Tiên cười gian một tiếng, hỏi: "Có người muốn đến à?"

Không hiểu sao Lưu Vũ lại thấy cảnh giác, quả nhiên, vật kia gằn giọng: "Yên tâm đi, kẻ đến đây tìm ngươi, ngươi nhất định sẽ trơ mắt nhìn kẻ đó chết trước mặt mình!"

Nghe vậy, Lưu Vũ bỗng chốc cười hết nổi. Cõi lòng thình lình chùng xuống, ngay cả hơi thở cũng tức khắc đình trệ.

Giây tiếp theo, y thế mà lại mắng thành tiếng: "Câm miệng!"

Chỉ trong tích tắc, Bạch Thoại Chân Tiên lại trúng hơn năm mươi cú đá mạnh của y, cú nào cú nấy cũng đá vào đầu nó, dù bị đá cho miệng hết nói được, nó lại thở một hơi dài. Đó là tiếng thở dài thỏa mãn, như thể đã hút được mỹ vị thần thánh nào đó, đồng thời còn phát ra tiếng cười khẩy hà hà. Mới sơ suất một chút, Lưu Vũ lại để nó hút được thứ nó muốn từ người mình.

Tuy nhiên, Lưu Vũ không có tâm trạng nhủ thầm không hay rồi, chỉ vì câu mới nãy thật sự đã khiến tim y như bỗng trúng đòn nặng. Dù rằng thừa biết Châu Kha Vũ không thể nào dễ dàng "chết trước mặt mình" như vật đó rủa, nói một cách chính xác, Châu Kha Vũ đã chết từ lâu rồi, song Lưu Vũ vẫn không dằn được cảm giác hãi hùng khiếp sợ nảy sinh trong lòng mình. Những lời thế này, y thậm chí không thể dễ dàng tha thứ cho việc mình để lọt tai.

Tuy ba người trong Thông Linh trận không phát hiện được sự khác thường của y, nhưng Châu Kha Vũ cứ như có thần giao cách cảm, cảnh giác hỏi: "Ca ca? Có phải nó đang nói gì với huynh không?"

Lưu Vũ ấp úng: "Nó nói xằng nói bậy... không phải! Nó không nói gì hết."

Châu Kha Vũ hiểu ngay, mắng: "Nó tìm chết đây mà! Huynh lập tức nói cho ta biết đi, bây giờ ta qua ngay."

Lưu Vũ vội kêu: "Không cần đâu, đệ khoan hẵng qua đây. Tuyệt đối đừng qua đây!"

Châu Kha Vũ quát: "Nói cho ta biết!"

Sư Cảnh Thiên nói: "Ngại quá ta làm phiền một chút, ta nói chứ các ngươi lén trao đổi khẩu lệnh thông linh thiệt ha, Thái tử điện hạ huynh không phát hiện sao huynh nhầm trận rồi, nhầm trận rồi!"

Bấy giờ Lưu Vũ mới phát hiện, thì ra từ sau khi mình dùng dời hồn đại pháp, Châu Kha Vũ nói câu nào cũng toàn thông linh riêng với mình, còn mình vì đánh nhau kịch liệt cộng thêm tinh thần hơi loạn nên không chú ý tới điều đó, trực tiếp trả lời trong Thông Linh trận, lần này việc bọn họ thông linh riêng xem như lộ rồi. Nhưng hiện tại cũng chẳng hơi đâu mà ngượng ngùng, Lưu Vũ nói: "Không sao đâu, cho ta nửa nén nhang, ta có thể giải quyết thứ này!" Nói xong lại bịt tai lần nữa, thế tấn công mạnh hơn, dồn hết tâm trí đối phó Bạch Thoại Chân Tiên. Nhưng y không hề hay biết, ở bên trấn Bác Cổ, Châu Kha Vũ nghe xong lời y nói, thình lình nâng tay tung một chưởng, đánh Minh Nghi lõm xuống ba thước, sau đó nói với Lưu Vũ trong thân xác Sư Cảnh Thiên: "Đổi lại đi."

Vốn dĩ Sư Cảnh Thiên cũng định đổi lại ngay, thấy vậy vội nói: "Huyết Vũ Thám Hoa ngươi làm gì thế! Bây giờ ta đổi ngay đây, Thái tử điện hạ đang giúp ta, ngươi đánh ta còn hợp lý chứ đánh Minh huynh làm gì!" Nói xong mới sực nhớ, đây là thân thể của Lưu Vũ, dĩ nhiên Châu Kha Vũ sẽ không đánh rồi, nếu nhất định phải đánh cái gì, vậy chỉ có thể là Minh Nghi. Bên kia, Lưu Vũ đang đấu hăng say, chợt nghe Sư Cảnh Thiên hét trong Thông Linh trận: "Thái tử điện hạ, phiền huynh bịt tai trốn xa một chút, ta muốn đổi trở lại!"

Lưu Vũ hỏi: "Phong Sư đại nhân ngươi được không?"

Sư Cảnh Thiên nói: "Đánh với nó thì không, chạy trốn thì vẫn được!"

Lưu Vũ bèn tung chân đá Bạch Thoại Chân Tiên bay xa mấy trượng, xoay người liều mạng chạy như điên, nói tiếp: "Đợi đã, ngươi không cần trốn đâu! Chờ ta lập một trận hộ pháp cho ngươi ở đây! Phong Sư đại nhân trên người ngươi có pháp khí hộ thể nào không? Nếu không có pháp khí thì bảo vật quý giá cũng được!"

Nghe vậy, Sư Cảnh Thiên vội đáp: "Bảo vật? Có có, huynh sờ cổ ta thử xem, có một cái khóa trường mệnh, cái đó được không?"

Lưu Vũ sờ thử, quả nhiên Sư Cảnh Thiên có đeo một cái khóa trường mệnh bằng vàng nặng trình trịch, ánh vàng chói lóa lộng lẫy tinh xảo, y mừng rỡ nói: "Có. Đây là bảo vật hiếm có khó tìm mà, tốt quá rồi!"

Sư Cảnh Thiên nói "Vậy hả? Còn nữa còn nữa: Đai ngọc trên hông ta, nhẫn mã não trên tay ta, mấy hạt châu khảm quanh mép giày ta, khúc gỗ đàn hương dùng làm chuôi phất trần còn lớn tuổi hơn huynh, à đúng rồi nghe đâu lông phất trần cũng quý hiếm lắm đó, không biết nhổ từ trên mình con linh thú nào..." Liệt kê một hơi bảy tám món rồi nói: "Tóm lại Thái tử điện hạ ơi huynh cứ xem hết những thứ trên người ta coi dùng được không?"

"..."

Dùng được. Tất cả đều là bảo vật hiếm có khó tìm!

Không hổ là thần tài, không hổ là em trai Thủy Sư, Lưu Vũ vừa cảm thấy choáng ngợp vừa đáp: "Dùng được. Để ta tìm gian nhà thiết lập trận pháp ở đây cho ngươi, sau khi đổi qua đây, ngươi cứ tiếp tục bịt tai, đừng nhìn ra ngoài, chờ trong phòng đừng đi ra, chờ chúng ta tới đón!"

Sư Cảnh Thiên thật sự muốn òa khóc nức nở: "Thái tử điện hạ huynh đúng là đáng tin cậy quá mà!!! Cảm ơn huynh! Kể từ hôm nay huynh chính là bạn tốt thứ hai của ta. Sau này có chuyện tốt gì, bản Phong Sư nhất định sẽ không quên huynh!"

Lưu Vũ dở khóc dở cười, trấn an mang tính lễ độ: "Cảm ơn nhé!"

Đang lúc nói chuyện, Bạch Thoại Chân Tiên đã bị y bỏ xa tít mù, Lưu Vũ nhắm chuẩn một gian lầu gác, xông vào phất tay một cái, tất cả cửa sổ đều tự động đóng kín mít. Trước tiên y cài cửa đeo khóa vàng, cắn rách ngón tay vẽ bùa chú, tiếp theo bày biện từng món bảo vật một, dùng máu bố trí trận thế, một loạt động tác nén lại hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, cuối cùng mới ngồi xuống giữa gian nhà, nhắm nghiền hai mắt, nói: "Một, hai, ba. Dời hồn đại pháp -- Về vị trí cũ!"

Dường như lại bất chợt bị ném lên cao rồi rớt xuống đất, qua một trận trời xoay đất chuyển, Lưu Vũ cảm giác được hai chân mình chạm đất lần nữa, thân hình hơi lung lay, như thể sắp ngả sang một bên. Lúc nửa nghiêng nửa ngả, y được một đôi tay vững vàng đỡ lấy. Vừa mở mắt ra, chỉ nghe giọng nói thâm trầm của Châu Kha Vũ cất lên từ phía trên: "Ca ca, ta cảm thấy tốt nhất huynh nên giải thích một chút."

Lưu Vũ vịn cánh tay của Châu Kha Vũ đứng thẳng dậy, đang định mở miệng, chợt phát hiện thiếu mất một người, bèn hỏi: "Địa Sư đại nhân đâu?"

Châu Kha Vũ nói: "Không biết."

Lưu Vũ ngạc nhiên: "Không biết?" Vừa nhìn sang bên cạnh, dưới đất có một cái hố hình người, Minh Nghi đang chậm rãi bò ra từ trong hố.

Lưu Vũ cũng không biết nói gì, im lặng chốc lát, giọng của Sư Cảnh Thiên vang lên trong Thông Linh trận: "Ơ?"

Lưu Vũ căng thẳng, hỏi: "Nó tới rồi ư?"

Có nhiều bảo vật áp trận như vậy trên người Sư Cảnh Thiên, y còn xây lớp phòng ngự của gian nhà đó vững như thành đồng, Bạch Thoại Chân Tiên hẳn không thể nào xâm nhập mới phải, cho dù đạo hạnh của nó cao cỡ nào cũng phải tốn không ít thời gian. Sư Cảnh Thiên lại nói: "Không có không có không có. Thái tử điện hạ trận pháp của huynh rất tuyệt vời, vững như núi Thái, cho người ta cảm giác an toàn lắm luôn, ta thấy chưa qua ba ngày ba đêm thì đừng hòng có thứ gì phá trận vào được, chẳng qua... không ngờ lại là nơi này."

Lưu Vũ ngạc nhiên hỏi: "Nơi nào? Ngươi nhận ra nơi này ư?"

Sư Cảnh Thiên nói: "Dĩ nhiên nhận ra rồi. Nơi này là đài Khuynh Tửu mà! Nơi ta phi thăng."

*Khuynh tửu: Đổ rượu.

Lưu Vũ sửng sốt, nghĩ thầm: "Đài Khuynh Tửu?"

Dường như Sư Cảnh Thiên lại dạo quanh gian nhà một vòng, khẳng định lần nữa: "Đúng thế, cách vài chục năm ta lại ghé về thăm mà, không lầm đâu."

Thảo nào vừa rồi Bạch Thoại Chân Tiên thoắt cái nhận ra người trong xác không phải là Sư Cảnh Thiên đích thực. Nếu là bản tôn, vừa nhìn nơi này là biết đài Khuynh Tửu ngay, căn bản không cần quan sát khắp nơi để xác nhận.

Sau khi bò ra khỏi hố, Minh Nghi ngồi xổm xuống bắt đầu vẽ trận trên nền đất. Vẽ vài nét xong xuôi, hắn lại thình lình tung một chưởng, phá hỏng trận pháp trên nền đất. Ánh mắt Châu Kha Vũ chợt lạnh, Lưu Vũ cũng kinh ngạc hỏi: "Địa Sư đại nhân, ngươi làm gì vậy?"

Minh Nghi đứng dậy nói: "Rút ngàn dặm đất không dùng được nữa. Phải đi qua thôi."

Lưu Vũ hỏi: "Không dùng được nữa là sao?"

Minh Nghi đáp: "Ngay lúc nãy, gần đài Khuynh Tửu đã bị, không, là tất cả điểm liên thông Rút ngàn dặm đất trong toàn bộ khu vực này đã bị kẻ nào đó hủy sạch."

Trước đó không lâu, rõ ràng Sư Cảnh Thiên bị Rút ngàn dặm đất đưa đến đài Khuynh Tửu. Xem ra sau khi Sư Cảnh Thiên trốn vào gian nhà, Bạch Thoại Chân Tiên đã mau chóng phản ứng kịp, bèn giở trò hòng ngăn cản bước tiến của bọn họ. Bây giờ tương tự như phải băng qua một ngọn núi lớn, đường núi lại sạt lở hỏng mất, lần này đừng ai mong dùng Rút ngàn dặm đất đến gần đài Khuynh Tửu. Lưu Vũ hỏi: "Hiện tại xuất phát, bao lâu mới đến?"

Minh Nghi đã xoay người xuất phát, nói: "Nửa canh giờ!"

Lưu Vũ nói vào Thông Linh trận: "Phong Sư đại nhân, bây giờ chúng ta đi qua chỗ ngươi đây, trong vòng nửa canh giờ sẽ đuổi tới, ngươi cứ ở đó chờ chúng ta đến tìm ngươi. Nếu có thứ gì gõ cửa, tuyệt đối đừng mở cửa nhé."

Sư Cảnh Thiên đáp: "Ừm ừm ừm. Tất nhiên rồi, không cần huynh nói ta cũng biết, ta đâu phải con nít ba tuổi, sẽ không mở cửa lung tung đâu. À mà... các vị đại nhân, các ngươi nhớ nhanh lên nha!"

Cũng may trấn Bác Cổ và đài Khuynh Tửu không phải đất trời cách biệt, khoảng cách vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được, bây giờ chạy qua chắc chắn sẽ tới kịp. Ba người tức khắc xuất phát. Dọc đường, Lưu Vũ tùy ý vận chuyển một chút, phát hiện dời hồn đại pháp quả thật đốt pháp lực khủng khiếp, một lượng pháp lực mạnh mẽ mà khi nãy Châu Kha Vũ truyền cho y, giờ đây đã bị dùng hơn phân nửa.

Chú ý đến động tác của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ hỏi: "Ca ca cần nữa không?"

Lưu Vũ vội vàng lắc đầu: "Không cần. Vừa rồi thật sự cảm ơn Tam Lang hào phóng giúp đỡ."

Châu Kha Vũ nói: "Đừng khách sáo, ta nói rồi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Dừng một chút, hắn lại nói bằng giọng nửa đùa cợt: "Chẳng là, lúc ca ca trả pháp lực, ta có thể thu chút tiền lãi không?"

Lưu Vũ ho nhẹ một tiếng, nghĩ thầm có trả được không còn là một vấn đề, đương nhiên, ngoài miệng vẫn bấm bụng nói: "Ừ... được."

Ban đầu tính là nửa canh giờ mới đến, nhưng ba người đều không phải người phàm, lại còn trong tình huống vô cùng cấp bách, dĩ nhiên sẽ nhanh hơn. Đến đài Khuynh Tửu, Lưu Vũ vừa nhìn, quả nhiên là nơi lúc nãy. Đâu đâu cũng là cây cối và cỏ rậm bị y dùng quạt Phong Sư bậy bạ, quạt không nghe sai sử thổi ngã hết, vì vậy khó tránh hơi xấu hổ. Minh Nghi hỏi: "Thái tử điện hạ, ngươi lập trận hộ pháp tại tòa nhà nào? Còn nhớ không?"

Tất nhiên Lưu Vũ còn nhớ, cũng đang chú ý tìm kiếm, không lâu sau, mắt y sáng lên, nhấc tay chỉ bên kia: "Chính là tòa nhà nhỏ này."

Ba người sải bước về phía tòa nhà nhỏ đó. Càng đến gần càng yên tâm, như thể sẽ trông thấy ánh bình minh của hy vọng, nhưng chờ khi bọn họ vòng qua xem thử, đôi con ngươi của Lưu Vũ thoáng cái co rút.

Cửa của tòa nhà này, thế mà lại mở toang."Cót két cót két", hai cánh cửa đang khép tới mở lui giữa gió đêm tiêu điều lạnh lẽo.

________________________