webnovel

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

_PhungNguyetHa2710 · Urbain
Pas assez d’évaluations
7 Chs

Chương 2 : LƯU LUYẾN KHÔNG THÔI

Hóa ra....

Khi trái tim thực sự rung động, mọi tiêu chuẩn và tiêu chí tưởng chừng bất di bất dịch đều trở nên mờ nhạt và vô nghĩa.

Những quy tắc khắt khe, những rào cản tưởng chừng không thể vượt qua, bỗng chốc tan biến trước sức mạnh của cảm xúc chân thành.

Hơn một tuần không gặp anh, Lý Mạn Giao cảm thấy như thời gian ngừng trôi.

Không biết do não mình có vấn đề hay là do nét đẹp tận cùng của anh khiến mỗi ngày xa anh trở nên dài vô tận.

Lý Mạn Giao đến gần sông nơi doanh trại của Trương Thanh Phong đóng quân.

Hôm trước, anh đã hứa sẽ dạy cô viết chữ, nhưng mấy hôm nay cô không thấy anh xuất hiện.

Cô ngó nghiêng xung quanh, thấy e dè khi xung quanh chỉ toàn nam giới.

Đứng lặng lẽ một lúc, rồi quyết định tiến gần hơn vào khu vực doanh trại.

Một chàng lính trẻ, thấy sự lúng túng của cô, bước tới gần, vì dáng người cô nhỏ bé nên anh ta phải cúi thấp xuống, ân cần hỏi: "Này tiểu tổ tông tìm ai vậy?"

Lý Mạn Giao hơi ngượng ngùng, đáp: "Em không còn nhỏ nữa đâu, chỉ là tìm một người tên Trương Thanh Phong."

Nghe đến cái tên này, chàng lính khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lộ rõ sự thích thú.

Anh chỉ tay về phía một căn lều nhỏ bên rìa doanh trại và nói: "Anh ấy đang ở đó. Em có thể vào trong."

Cô cảm ơn anh rồi bước nhanh về phía căn lều, lòng đầy hồi hộp. Khi cô còn chưa kịp mở cửa, chàng trai lúc nãy đã nhanh chóng mở cửa lều và nói: "Này Phong Phong, có người tìm cậu đây. Lâu lắm rồi mới thấy cậu gần gũi với phụ nữ như vậy, không phải là ý trung nhân của cậu chứ?"

Anh ta nói xong liền đẩy đẩy người Lý Mạn Giao vô trong : " Nào bên trong là người em cần tìm vô vô đi".

Khi thấy cô lấp ló bước vào, ánh mắt Trương Thanh Phong lập tức bật sự ngạc nhiên "Lý Mạn Giao, sao em lại đến đây?" anh hỏi, giọng ấm áp.

Lý Mạn Giao khẽ mỉm cười, bước vào lều, nói: "Em đến để tìm anh".

Cô nhìn quanh lều, ánh mắt dừng lại trên cái quạt đang được sửa chữa.

Trương Thanh Phong nhướng mày, nở một nụ cười nhẹ. "Xin lỗi vì đã để em đợi, quạt này hỏng từ lâu rồi, mấy hôm nay mới có thời gian sửa."

Anh đặt công cụ xuống và đưa tay chỉ vào một chiếc ghế gần đó cẩn thận lau sạch sẽ rồi kéo ghế cho cô : "Nào mời em ngồi" .

" Mấy hôm nay chắc anh bận lắm nhỉ?"

Trương Thanh Phong ngồi xuống giường cạnh cái bàn Lý Mạn Giao đang ngồi ,anh tiện tay cầm cái quạt làm từ giấy, quạt cho Lý Mạn cô." Đúng rồi mấy hôm nay mương bị tắc, tụi anh phải dùng xẻng đào bùn với cát đi , đến hôm nay mới xong xuôi ".

" Vâng "Lý Mạn Giao cúi đầu xuống đáp ánh mắt dán chặt vào đùi mình.

" Nào anh dạy em viết chữ , chúng ta sẽ học từ cơ bản trước, ví dụ như cách viết tên em chẳng hạn ."

Lý Mạn Giao ấp úng hỏi: "Vậy còn… tên anh thì viết như thế nào?"

" Hay là anh viết lên tay em đi "

Trương Thanh Phong mỉm cười, nhẹ nhàng anh từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng viết từng nét chữ lên tay cô, cẩn thận giải thích từng bước. "Tên anh là 张青峰,"

" Được".

Trương Thanh Phong dạy cô viết một lúc, và Lý Mạn Giao dần cảm thấy bực bội vì nhiều chữ quá khó viết.

Cô cau mày, cảm giác sự khó khăn làm cô không hài lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn không hỏi thêm gì.

Trương Thanh Phong nhìn thấy sự nhíu mày của cô, biết cô vô tình thế khó nhưng lại không hỏi mình, anh nhẹ nhàng khuyến khích: "Viết chữ là cần sự kiên nhẫn, đừng quá căng thẳng. Cứ từ từ, em sẽ dần quen thôi."

Anh lại nói tiếp:"Có anh ở đây thì tập trung sử dụng anh , với anh em có thể than vãn hay hỏi bất cứ điều gì mà."

"Cuộc đời của em có thể là con đường rộng lớn hoặc ngõ cụt hẹp, nhưng có một điều em nên nhớ: bất mãn là việc của em, còn việc an ủi và dỗ dành em là trách nhiệm của anh."

Đầu anh lại bất giác suy nghĩ nảy nở thêm , nhưng không dám nói ra , thấy nắng lúc này thật đẹp gió cũng rất nhẹ nhàng nữa ...

Ở góc nhỏ của thế giới , nhìn ngắm những hạnh phúc thường nhật, như vậy cũng coi là một loại cuộc sống lý tưởng...

"Trong cái không gian vô tận của vũ trụ, nơi những vì sao rải rác như những hạt cát vô giá, việc chúng ta tìm thấy nhau là một điều kỳ diệu vĩ đại mà ngay cả trí tưởng tượng cũng không thể nắm bắt hết.

Giữa cái biển trời bao la và những con đường rẽ nhánh, nơi mỗi bước đi có thể dẫn đến những số phận khác nhau, sự kết nối của chúng ta không chỉ là một điểm chạm ngẫu nhiên mà là một phép màu sâu xa, được dệt nên từ những sợi tơ của định mệnh và thời gian.

Trong thế giới này, với những tiếng ồn ào của cuộc sống và những dòng chảy không ngừng của sự đổi thay, việc chúng ta hòa quyện vào nhau như một ánh sáng tinh túy xuyên qua màn đêm vô tận, là một biểu hiện của điều vĩ đại và tuyệt mỹ.

Đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ mà là một món quà của vũ trụ, trải qua từng ấy đau thương chúng ta vẫn tìm thấy nhau.....

Buổi chiều khi cô trở về, bà cô vội vã ra đón, sắc mặt tỏ vẻ bất an.

Thì ra là..

Ba con dê nằm im lìm trong góc chuồng, thân thể yếu ớt và rũ rượi. Đôi mắt chúng mờ đục, không còn ánh sáng linh hoạt, hiện rõ sự đau đớn và kiệt sức.

Lông lấm lem, rụng lả tả, một số chỗ có dấu hiệu của vết thương bị lở loét.

Bà cô, nét mặt lo âu và tay chân run rẩy, không ngừng kiểm tra nhiệt độ của từng con dê.

Không khí ngột ngạt, nặng mùi hôi thối, ba con dê nằm rũ rượi trong góc chuồng, thân thể yếu ớt và lông rụng lả tả.

Những tiếng kêu khẽ và hơi thở nặng nhọc của chúng như những tiếng chuông cảnh báo, tăng thêm sự nặng nề .

Đau đớn và bất lực của ba con dê trở thành nỗi lo lắng tột cùng của bà cô.

Cô nghe bà kể về truyền thuyết cổ xưa, có một loại thảo dược là nhân sâm cổ lão chỉ xuất hiện ở những nơi thanh tĩnh, ánh sáng mặt trời chỉ vừa đủ xuyên qua tầng lá, sở hữu công dụng trong việc trị liệu những căn bệnh của gia súc.

Như một ân sủng từ thiên nhiên cô quyết tâm đi hành hiệp trượng nghĩa cứu những con dê kia...

Cô bước vào khu rừng, từng bước đi thong thả qua đoạn đường, bước chân nhẹ nhàng lướt trên lớp lá khô rơi, âm thanh của côn trùng phát ra như một bản giao hưởng.

Cánh rừng dần mở ra trước mắt, nơi ánh nắng xuyên qua các tán lá xanh mướt.

Khi ánh mắt Lý Mạn Giao phát hiện ra nhánh sâm quý hiếm, cô khẽ dừng lại, tim đập nhanh.

Những tia sáng dịu dàng của mặt trời xuyên qua các tán lá, chiếu rọi lên nhánh sâm, làm nó lấp lánh như một viên ngọc xanh.

Cô cúi xuống, tay run rẩy nhẹ nhàng chạm vào nhánh sâm, cảm nhận được sự mát lạnh và sức sống mạnh mẽ từ nó.

"Đây rồi, tiểu bảo bối mau về nhà với ta !"

Nhìn kỹ nhánh sâm, cô mỉm cười và thì thầm:

"Bảo bối nhỏ , kiếm ngươi mệt mỏi quá"

" Nhân sinh của trời xanh giờ đã rơi vào tay tiểu tổ tông ta"

 Vẻ mặt đắc thắng.

Chưa kịp vui mừng tiếp....

Đột nhiên, từ xa vang lên một tiếng gầm dữ dội, làm Lý Mạn Giao giật bắn người. Cô lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, cố gắng định hình nguồn gốc của âm thanh.

" Trong rừng này còn có cá rồng thuỷ quái bay hay sao vậy?"

Trước mắt cô, một con gấu khổng lồ bất ngờ xuất hiện từ trong bụi rậm.

Ánh mắt của nó đỏ rực và dữ dằn, lông dựng đứng như những chiếc kim sắc nhọn.

Tiếng gầm gừ của con gấu vang vọng trong không khí, khiến toàn bộ khu rừng như bị chấn động, mỗi nhịp tim như bị dồn nén bởi sự đe dọa khủng khiếp.

" Gì vậy, còn gì xui xẻo như này nữa không" Lý Mạn Giao vẻ mặt mếu mếu.

Mọi thứ xung quanh như ngừng lại trong khoảnh khắc, chỉ còn lại âm thanh nặng nề của hơi thở con gấu và nhịp tim dồn dập của cô.

Lý Mạn Giao cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đầu óc cô quay cuồng, nhanh chóng tìm kiếm một lối thoát trong cảnh vật cây cối rậm rạp xung quanh.

Tất cả các lối ra đều bị che khuất, không có nơi nào để trốn thoát, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng và căng thẳng khi con gấu ngày càng đến gần.

Cô lùi thêm một bước, chân vô tình vấp phải một gốc cây, khiến cơ thể loạng choạng và suýt ngã.

 "Lực điền ca ca ta thật sự không phải muốn xâm phạm vào địa bàn làm kinh động huynh đâu"

" Thịt của ta.... của ta là loại thịt giống như thịt heo vậy..... nó vừa mặn mặn vừa thối....thối không ngon đâu...."

" Đừng nhìn ta như vậy.....Ta không thể làm mồi nhắm cho huynh được đâu...."

Gấu lực điền ca ca vẫn không chịu dừng lại....

Đến rất gần, ánh mắt đỏ rực của nó sáng lóa dưới ánh nắng, như những đốm lửa trong bóng tối.

Mỗi tiếng gầm dường như xé rách không khí, mang theo sự hăm dọa khủng khiếp.

Đúng vào giây phút ấy, một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ xa: "Lý Mạn Giao, cẩn thận!" Âm thanh ấy như một tia chớp xé tan màn đêm, mang đến cho cô một ánh sáng cứu rỗi trong tình cảnh tuyệt vọng.

Trương Thanh Phong xuất hiện như một chiến thần từ cõi thần thoại, lao nhanh về phía cô với tốc độ như gió và sự dứt khoát không gì lay chuyển nổi.

Anh đứng chắn giữa cô và con gấu, tạo thành một bức tường bảo vệ vững chắc.

Trương Thanh Phong không hề do dự, lập tức giơ súng lên và nhắm thẳng vào con gấu đang gầm gừ tiến đến gần.

"Lùi lại ngay, để anh xử lý." Giọng anh trầm ổn và kiên định, như một lệnh truyền bá từ trời, đem đến cho cô cảm giác an toàn và được bảo vệ.

Anh từng bước di chuyển chậm rãi, ánh mắt sắc như dao, không rời khỏi con thú hung dữ.

Ánh mắt của Trương Thanh Phong sắc bén và kiên quyết, như kiếm sắt rạch nát không khí.

Không hề có dấu hiệu của sự sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm sắt đá.

Trong tay anh, khẩu súng được nắm chặt như một biểu tượng bất khả xâm phạm của sức mạnh .

Trương Thanh Phong không chần chừ, giơ súng lên và nhắm thẳng vào con gấu đang gầm gừ tiến lại gần.

"Đồ chó điên mau cút đi"Ánh mắt anh dần dần trở nên tức giận, như một người ở cõi thần tiên của trời xanh.

Trầm tĩnh nhưng đầy uy lực.

Con gấu vẫn không hề nao núng, tiếp tục tiến lên với vẻ dữ tợn và sức mạnh không thể cưỡng lại, chẳng hề sợ hãi trước sự hiện diện của con người.

Trương Thanh Phong giữ chặt khẩu súng, bàn tay anh vững như đá, ngón tay từ từ siết chặt trên cò súng, ánh mắt sắc bén và kiên định.

" Ngươi mà tiến lại nữa thì ta cho ngươi xuống đất thỉnh kinh với gia gia của ngươi"..

Khi con gấu chỉ còn cách vài bước chân, anh bắn phát súng đầu tiên.

Tiếng nổ vang lên, viên đạn lao thẳng vào vai con gấu, khiến nó gầm lên đầy đau đớn và lùi lại một bước.

Nhưng con gấu vẫn không dừng lại, ánh mắt nó càng thêm phần dữ dội. Trương Thanh Phong bắn thêm một phát nữa, lần này trúng ngay ngực con gấu.

Nó rú lên một tiếng cuối cùng, rồi gục xuống, bất động trên mặt đất.

Anh hạ súng xuống, hơi thở vẫn đều đặn nhưng ánh mắt không rời khỏi con gấu, chắc chắn rằng mối nguy hiểm đã qua.

Trương Thanh Phong nhẹ nhàng hạ súng xuống.

Anh quay sang nhìn Lý Mạn Giao, ánh mắt gieo giắc sự ân cần.

"em có sao không?" Giọng nói của anh dịu dàng và ấm áp.

Lý Mạn Giao lắc đầu, nước mắt lưng tròng. "Em không sao, chỉ là... em thật sự rất sợ."