Vì thế, suốt chặng đường Lương Thần đạp xe chở Cảnh Hảo Hảo về nhà, cô vẫn trong tình trạng cười ngô nghê.
Hồi lâu sau, cô mới ôm lấy thắt lưng anh, nói: "Lương Thần, em vốn không biết hóa ra anh lại hẹp hòi thích so đo thế đấy!"
Anh vẫn cứ bình thản đạp xe: "Hảo Hảo, anh chỉ muốn bắt những kẻ khiến người khác không vui thì cũng phải cảm thấy khó chịu mà thôi."
Giọng anh không chút cảm xúc nhưng lọt vào tai cô lại khiến lòng cô ấm áp, ngọt ngào quá đỗi.
Cô chợt siết chặt vòng ôm, tựa sát đầu vào lưng anh.
Mặt Lương Thần tươi rói, thả chậm tốc độ đạp xe.
***
Thế gian này, có người nào có thể lái xe bốn bánh lại cam tâm tình nguyện tiêu hao thể lực cưỡi xe đạp, chở theo người trong lòng mình, đi xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ chứ?
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com