Dì Lâm đã theo Lương Thần nhiều năm, chăm sóc anh từng miếng cơm manh áo, trong ký ức của bà, lúc nào anh cũng mang dáng vẻ kiêu ngạo, ngang ngược.
Dù là lần đầu tiên cô Cảnh bỏ đi, anh cũng chỉ nóng nảy đi tới đi lui trong nhà, tìm mọi cách điều tra xem rốt cuộc cô ấy đã đi đâu.
Chắc hẳn, nếu người ngoài nhìn thấy hình ảnh này sẽ chẳng ai dám tin, người đang đau buồn, khóc thầm hệt như một đứa trẻ yếu đuối này lại là vị vua trẻ tuổi tự cao, tự đại, không gì không làm được của thành phố Giang Sơn.
***
Mùa hè ở thành phố Giang Sơn vừa nóng bức vừa dài đằng đẵng, kéo dài mãi từ tháng Năm đến tháng Mười.
Dù nhìn từ góc độ nào, phong cảnh tháng Mười tại thành phố Giang Sơn cũng đẹp đến nao lòng.
Những chiếc lá vàng trên hàng cây đại thụ hai bên đường lớn đã chuyển sang màu đỏ rực, rơi rụng đầy mặt đất, mỗi khi có xe cộ chạy qua hoặc bị chân người giẫm lên lại phát ra âm thanh giòn giã, êm tai.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com