Nghe thấy thế, Cảnh Hảo Hảo chợt ngừng cười, nhìn chằm chằm Lương Thần, khẽ nhíu mày lại.
Cô còn chưa kịp có phản ứng, Lương Thần đã sực tỉnh, thật muốn cắn đứt lưỡi mình cho xong. Sao anh lại nói ra những lời tình tứ, mập mờ thế này! Ủy mị quá, không phải lời mà một người đàn ông từng trải như anh nên nói!
Lương Thần cố điều chỉnh lại vẻ mặt mình, hắng giọng, kéo Cảnh Hảo Hảo dậy: "Tối nay có một buổi tiệc, em đi cùng với tôi. Bây giờ cũng nên chuẩn bị xuất phát rồi." Nói xong, anh không đợi cô trả lời đã xoay người đi vào phòng thay đồ.
Anh bước đi rất nhanh giống như đang che đậy sự mất tự nhiên khi vừa bật thốt ra những lời kia vậy.
Cảnh Hảo Hảo ngồi trên ghế mây, nghi hoặc nhìn theo bóng lưng anh. Câu nói của anh khi nãy cứ vang vọng trong đầu, tim cô cũng theo đó mà lỡ mất một nhịp. Ngữ điệu khi nãy của anh đong đầy tình cảm, đó là phản ứng chân thật của anh sao?
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com