Con Torkoal khổng lồ ló mình ra khỏi mảng trống bị nứt của tòa nhà. Mùi than và lưu huỳnh nồng nặc từ từ bao phủ quanh sân vận động, thậm chí không khí cũng nóng dần lên.
"Rầm!"
Lại một tiếng động lớn vang lên, thoắt cái, cả bức tường bên mé sân vận động đổ sập xuống. Torkoal cố gắng nhích nửa người của nó vào trong sân.
Nếu Lâm Châu không sai người gia cố chắc chắn chỗ đó thì có lẽ cả cái sân vận động này đã sập rồi.
Thấy một quái thú khổng lồ, đang sợ trước mắt mình đang tiến lại gần như một dãy núi di động, tất cả mọi người có mặt trong sân đều đứng dậy hết.
Kể cả người vẫn luôn điềm tĩnh như Bạch Lang cũng không ngoại lệ. Tất cả đều bất giác sờ vào Pokeball của mình.
Chẳng ai có thể giữ bình tĩnh và ngồi yên làm ngơ khi một con quái thú khổng lồ đang đứng trước mặt mình cả.
Lâm Châu nhìn biểu cảm hiện tại của họ thì thấy thỏa lòng lắm. Cho đến khi thấy nếu mình còn im lặng thì tất cả sẽ ném Pokeball ra hết, cậu mới chậm rãi nói:
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com