webnovel

Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Editor + Beta: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền Lâm Bảo Bảo luôn luôn bất hoà với Đàm đại thiếu gia. Dưới góc nhìn của cô, kể cả có tận thế đến đi nữa bọn họ cũng không bao giờ đi chung một đường với nhau. Ai biết được có một ngày Đàm đại thiếu gia lại đột nhiên bị điên, chạy tới tỏ tình với cô. Lâm Bảo Bảo choáng váng. * Lâm Bảo Bảo " Xin lỗi, tôi không thích người nhỏ hơn tuổi." Đàm Mặc "Yên tâm, tuổi của anh hơn em." Lâm Bảo Bảo ngạc nhiên "Chẳng lẽ không phải anh nhỏ hơn tôi một tuổi à?" "Tâm lý của anh trưởng thành hơn em." Lâm Bảo Bảo "..." Ta X, cái loại đàn ông này cô mà thích thì cô có vấn đề. * Em là tồn tại đặc biệt ở thế giới này, yêu em bằng tất cả thời gian của anh. Nhân vật chính: Đàm Mặc, Lâm Bảo Bảo /Nam chính trùng sinh. Vai phụ: Lâu Linh, Lâu Điện Tình trang: Convert: Hoàn Thành Edit: Đang ra Hoan nghênh mọi người nhảy hố, bộ này là câu chuyện về bạn thân của Lâu Linh, và không có mạt thế đâu ạ (chỉ có xíu xìu xiu ở ngoại truyện thui )

GuMiHuu96 · Urbain
Pas assez d’évaluations
37 Chs

Chương 13

Chương 13:

Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời

Đàm Hân Cách cuối cùng khóc lóc chạy rời khỏi đây.

Cô chán ghét nhất người sau khi gây khó dễ cho người khác, sẽ đi tìm trưởng bối để tố cáo, Dường như cả thế giới đều gây khó dễ cho Lâm Nhị Bảo, Lâm Nhị Bảo như vậy thật sự rất đáng ghét, ba mẹ của Lâm Nhị Bảo rốt cuộc làm sao lại sinh cô ra?

Sau khi Đàm Hân Cách rời đi, hành lang chỉ có hai người, phá lệ yên tĩnh.

Lâm Bảo Bảo nhìn sang Đàm Mặc, lại nghĩ tới buổi chiều khi anh thông báo, lông tơ dựng đứng, thiếu chút nữa lại giận điên lên.

May mắn, cô hiện tại đã xây dựng tốt tâm lý vững chắc, quyết định hoàn toàn làm lơ anh, cũng đem việc anh thông báo coi như vì anh đang có bệnh mà nảy sinh ra những hành vi sai lầm, không có để ở trong lòng, cảm thấy bình thường mà thản nhiên đối diện với anh.

"Không có việc gì, tôi muốn đi ngủ."

Lâm Bảo Bảo ra vẻ tiêu sái mà vẫy vẫy tay, đi về hướng phòng của chính mình.

Nào biết cô vừa mở cửa đi vào, phát hiện người đi theo phía sau lưng cô, lặng yên không một tiếng động mà đi theo cô vào phòng. Chờ cô phát hiện ra, lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi, theo bản năng liền đem cửa phòng mở lại, đem anh đẩy ra bên ngoài.

Động tác của Đàm Mặc so với cô còn nhanh hơn, một tay kéo lấy cánh tay của cô, đẩy cô vào cửa, sau đó trở tay đóng cửa lại.

Một tiếng "ping" cửa liền đóng lại, thanh âm kia cũng giống như tiếng kêu ở trong ngực cô.

Lâm Bảo Bảo thần sắc có chút cứng đờ, có một loại hoảng loạn không nói thành tên.

Căn phòng to như vậy, trong nháy mắt chỉ có hai người bọn họ, đem bên ngoài ngăn cách lại.

Lâm Bảo Bảo lại lần nữa xù lông, giống chỉ con vật nhỏ phòng bị mà nhìn anh, trước mắt là tôi mắt đen nhánh đang trầm mặc của anh, nhịn không được cảm thấy lúng túng, cả người đều không thoải mái.

Cô không phải là sợ Đàm đại thiếu, mà là không có cách nào lý giải được hành vi khác thường của Đàm đại thiếu.

Một người ngã đến mức hỏng đầu óc, liền có những hành vi khác thường như vậy, điều này cũng thật đáng sợ.

"Anh, anh muốn làm gì?" Lâm Bảo Bảo ngoài mạnh trong yếu mà kêu lên.

Đàm Mặc cúi đầu nhìn cô, thần sắc chăm chú, hỏi: "Em suy nghĩ đến đâu rồi?"

"Suy nghĩ cái gì?" Lâm Bảo Bảo đầu óc đã không còn dùng được, buột miệng thốt ra, sau khi nói xong mới hiểu được hắn muốn nói cái gì, khuôn mặt đáng yêu lập tức đen lại.

"Anh thích em, em ở lại bên anh." Đàm Mặc nói, thanh âm vẫn đông cứng như cũ.

Lâm Bảo Bảo xù lông, nhảy dựng lên nói: "Đừng nói đùa!"

"Anh không nói đùa." Đàm Mặc thần sắc lạnh băng, "Chưa bao giờ nói đùa."

Nếu không phải nói đùa, vậy anh phát bệnh thần kinh à —— không đúng, anh hiện tại đầu óc đang có bệnh, đúng là phát bệnh thần kinh.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Bảo Bảo mười phần vô lực, cả người đều có chút nản lòng, không biết phải đổi xử với Đàm đại thiếu có bệnh như thế nào bây giờ. Mắng anh là vô dụng, tưởng tượng trước kia nếu tức giận anh sẽ phất tay áo bỏ đi, việc như kia lại càng không có khả năng, sau khi Đàm đại thiếu có bệnh sẽ không vì cô có lời nói độc ác, hành động độc ác mà tức giận, ngược lại luôn khiến cô tức đến nổi trận lôi đình, tức đến đỉnh điểm không còn chút phong độ mặt mũi nào, càng thêm khiến cô giống như một thằng hề đang nhảy nhót vậy.

Lâm Bảo Bảo chán ghét cảm giác không thể khống chế được này.

Cô phát hiện ra với tình hình hiện tại của anh về cơ bản là không có biện pháp, chỉ có thể chính mình chịu.

Lâm Bảo Bảo tức giận đến mức đi mấy vòng ở trong phòng, bất đắc dĩ mà phát tiết một cách táo bạo ở trong lòng.

Đàm Mặc liền yên tĩnh mà đứng ở chỗ đó nhìn cô, dường như chỉ cần cô ở trong phạm vi tầm mắt của anh, anh liền sẽ trở nên yên tĩnh, hoà thuận, sẽ không làm ra sự việc nào đáng sợ.

Sau một lúc lâu, cô thoáng bình phục sự tức giận trong lòng, đi trở về trước mặt Đàm Mặc, nghiêm túc nói: "Thực xin lỗi, tôi không thích anh."

"Vì sao?" anh hỏi, ngữ khí đông cứng, dường như không chấp nhận đáp án này.

Lâm Bảo Bảo nghẹn lời, chẳng lẽ còn muốn lý do từ chối? Đương nhiên là bởi vì cô chán ghét anh, anh không phải mẫu hình lý tưởng mà cô thích!

Từ khi dậy thì, những nữ sinh khác còn ở ngây thơ mà đối với người khác phái sinh ra tình cảm mông lung, cô thì biết rõ nhu cầu cũng ý tưởng trong lòng mình, chưa từng có nghĩ tới chuyện cùng người con trai khác nói chuyện yêu đương, tình cảm, cô chỉ có Lâu Điện là nam thần, cô tuy rằng trong miệng ồn ào ý tưởng cùng nam thần yêu đương, sau khi tốt nghiệp nhất định phải xin vào công ty của nam thần, được ở bên cạnh Lâu Điện, nhưng cô trong lòng hiểu rõ, đây chỉ là một cách ứng phó đối mặt với các nữ sinh khác, về cơ bản là nói đùa.

Cô thưởng thức Lâu Điện là một hình mẫu đàn ông, ôn nhu săn sóc, tinh tế chu đáo, có thể nâng niu một người con gái trở thành công chúa trong lòng bàn tay, nữ sinh được anh ta chiếu cố quả thực là quá hạnh phúc, thế cho nên làm cô sinh ra ảo giác. Nhưng cô sau đó nhanh chóng phát hiện, chính mình khi đối mặt với Lâu Điện, trong lòng bình tĩnh lạnh nhạt đến đáng sợ, không có chút nào yêu thích và hưng phấn mà một nữ sinh nên có khi đối diện với nam thần, cũng không có trái tim nhảy thình thịch, không chịu khống chế mà lúc nào não cũng nghĩ đến yêu đương.

Đến bây giờ, cô hiểu rõ, mình quả nhiên không phải người thích hợp để nói chuyện yêu đương, tình cảm.

Cô đối với cảm tình quá lạnh nhạt.

Cô đối với việc thưởng thức nam thần còn chưa có biện pháp nào để có phản ứng, vì vậy cô sao có thể sẽ thích Đàm đại thiếu - người mà từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn chán ghét?

Cuối cùng, cô đưa ra một lý do thực tiêu chuẩn: "Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn so với tôi."

Đàm Mặc trên mặt biểu tình dãn ra, "Yên tâm, anh tuổi tác so với em lớn hơn."

Lâm Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn hắn, hoài nghi ký ức của chính mình sai, "Chẳng lẽ anh không phải bé hơn ta một tuổi?" Chẳng lẽ Đàm gia báo sai thời gian lúc anh sinh ra?

"Tuổi tâm lý của anh lớn hơn so với em." Ngữ khí của Đàm Mặc phá lệ bình tĩnh, chỉ có chính anh biết, anh đã từng trải qua thời kỳ tận thế đáng sợ như thế nào, từ tận thế trở về, anh so với người bình thường đã mười năm trôi qua, so bạn cùng lứa tuổi thì hơn hẳn.

Lâm Bảo Bảo khóe miệng run rẩy, câu trả lời này thật trừu tượng, tâm lý của tuổi gì đó, chẳng lẽ không phải chỉ là một khái niệm hư ảo hay sao?

Sau một lúc lâu, cô nói: "Mặc kệ tuổi tâm lý của anh, tôi sẽ không thích người có tuổi sinh lý bé hơn so với tôi, được rồi chứ?"

Đàm Mặc không nói gì.

Lâm Bảo Bảo nhìn anh, cũng không nói gì, chờ anh biết khó mà lui.

Nhưng cô đã đánh giá sai Đàm đại thiếu - người hiện đang có bệnh ở não, anh không những không biết khó mà lui, ngược lại đem phòng của cô như phòng của mình, mười phần tự tại, ngồi lên trên giường của cô, sau đó nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo cảm thấy chính mình lại muốn nổi điên, "anh lại muốn làm gì?"

"Chờ em cùng nhau ngủ." Đàm Mặc nói, mặt không có biểu hiện gì, khiến người ta không thể nảy sinh được chút suy nghĩ lệch lạc nào.

Lâm Bảo Bảo thực sự không hiểu sai, đối mặt với Đàm đại thiếu như vậy, tư tưởng của cô không thể ra oai nổi, không có ý tốt nói: "anh về phòng của mình, đây là phòng của tôi, tôi không rảnh tiếp anh."

Đàm Mặc sau khi nghe xong, đặc biệt nghe lời mà đứng lên, sau đó lôi kéo cánh tay của cô đi ra ngoài.

Lâm Bảo Bảo: "... này này này, anh làm cái gì thế?"

"Đi về phòng anh."

Lâm Bảo Bảo: "..."

Mắt thấy anh muốn mở cửa đi ra ngoài, Lâm Bảo Bảo lo lắng bọn họ lôi lôi kéo kéo như vậy, sẽ gặp được người của Đàm gia, đến lúc đó nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng nói không rõ, nhanh chân chạy ra một tay đè lại then cửa, nỗ lực mà không cho anh kéo đi, tâm trạng mệt mỏi nói: "anh không cần chỉ làm điều mà mình thích, ý của tôi là, chính anh lăn trở về phòng của anh đi, nếu không tôi liền nói cho chú Đàm, nói anh khi dễ tôi."

Cô ra đòn cuối cùng, cũng không tin Đàm thúc trị không được anh.

Giống như suy nghĩ của Đàm Hân Cách, Lâm Bảo Bảo từ nhỏ là một đứa trẻ hay đi tố cáo, đặc biệt khi cô gây khó dễ cho người khác, còn sẽ độc ác đi tố cáo trước, biến mình thành người bị người khác gây khó dễ, quả thực chính là một tiểu ác ma.

Ai ngờ Đàm Mặc nói: "Cũng tốt."

Tốt cái gì?

"Nói cho ba , chúng ta ở bên nhau." Đàm Mặc quay đầu nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo gặp kinh hãi lớn mà sắc mặt thay đổi, "Anh điên rồi!"

"Anh xác thật điên rồi." Anh từng câu từng chữ mà nói, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Bởi vì em, anh đã sớm điên rồi, là em khiến anh bức đến phát điên."

Lâm Bảo Bảo lông tơ dựng đứng, cả người đều không thoải mái.