Đến lúc đó thì diệt trừ cả nhà họ Diệp luôn một thể…" Nhạc Thính Phong vẫn cười cười, buông một câu nhẹ bẫng, dường như đang nói về một chuyện cực kì bình thường, chẳng có bất kì áp lực nào.
Du Dực không nói gì, trầm mặc nhìn Nhạc Thính Phong.
Qua một lúc lâu sau, ông mới cười nói: "Rất tốt, có thể nói ra được câu này, cũng coi như Thanh Ti đã không nhìn nhầm cậu…"
Du Dực thích thanh niên có nhiệt huyết, có năng lực, có đảm lược, thằng cháu kia của ông thì thôi, coi như bỏ đi. Nhạc Thính Phong tốt hơn Du Hí gấp trăm lần, còn trẻ mà đã chống đỡ cả nhà họ Nhạc, có lẽ nó thực sự có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong hất cằm, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, nếu như tôi là một kẻ không nên thân, tôi cũng sẽ không theo đuổi cô ấy. Không mang lại được hạnh phúc cho cô ấy, không bảo vệ được cô ấy, tôi thà không bao giờ đụng đến cô ấy."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com