webnovel

Chương 1:Cơn gió tự do

**Chương 1: Cơn gió tự do**

*Bối cảnh: Một buổi sáng tinh mơ, mặt trời vừa ló dạng, rừng cây còn đẫm sương sớm. Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp không gian, như chào đón một ngày mới tràn đầy sức sống. Dòng suối nhỏ uốn lượn giữa rừng xanh, nước trong vắt, phản chiếu ánh nắng đầu ngày.*

Bạch Đồng Tử ngồi thả mình trên một tảng đá lớn ven bờ suối, mái tóc dài buông xõa theo gió, gương mặt thanh tú ánh lên vẻ vô tư lự. Ánh mắt cậu lấp lánh khi nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi, tâm trí như bay bổng cùng những đám mây trắng bồng bềnh.

Cậu là con trai út của gia tộc Bạch gia danh giá, nhưng khác với những gì người ta mong đợi ở một thiếu gia, cậu không hề bận tâm đến vinh hoa phú quý hay quyền lực. Trong lòng cậu, chỉ có một ước mơ duy nhất: được sống tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

**Bạch Đồng Tử**: (tự nhủ) "Thiên hạ rộng lớn, biết bao cảnh đẹp, ta mới chỉ bước chân đến một vài nơi, làm sao có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ? Cả đời này, ta chỉ muốn sống như một cơn gió, phiêu bạt khắp chốn, ngắm nhìn mọi kỳ hoa dị thảo của nhân gian…"

Cậu ngừng lời, khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để mùi hương cỏ cây lan tỏa trong tâm trí. Đó là cảm giác tự do, không bị ràng buộc, và cậu rất yêu thích nó. Nhưng rồi, đôi mắt cậu mở ra, sáng rực với quyết tâm và nụ cười rạng rỡ nở trên môi.

**Bạch Đồng Tử**: (cười vang) "Phải rồi! Đời này, ta sẽ theo đuổi tự do. Có lẽ không gì quý hơn là được sống theo cách mình muốn."

*Chuyển cảnh: Căn nhà gỗ nhỏ nằm khuất trong khu rừng, nơi cậu và anh trai Bạch Dương Phi sinh sống. Bạch Dương Phi, một kiếm khách nổi danh với tài nghệ xuất chúng, đang đứng đợi em trai mình trước cửa. Hắn cao lớn, oai phong, gương mặt cương nghị, đôi mắt sắc bén nhưng mang chút u buồn.*

Khi thấy Bạch Tử từ xa bước tới, Dương Phi không khỏi thở dài. Hắn yêu thương em trai mình, nhưng cũng không thể hiểu nổi lối sống vô lo vô nghĩ của Bạch Tử. Với hắn, danh vọng và trách nhiệm là tất cả, nhưng đối với Bạch Tử, chúng chẳng có nghĩa lý gì.

**Bạch Dương Phi**: (giọng nghiêm nghị) "Đệ lại lang thang khắp nơi mà chẳng lo nghĩ gì. Cả gia tộc bao đời danh vọng, chỉ có đệ là không chịu tu chí. Đệ có biết ngoài kia có bao nhiêu hiểm nguy không?"

Bạch Tử cười lớn, bước nhanh về phía anh trai, ánh mắt trong veo như không vướng bận điều gì.

**Bạch Đồng Tử**: "Ca à, sao ca cứ mãi nghiêm nghị vậy? Đệ không muốn danh vọng, không muốn quyền lực. Đệ chỉ muốn ngao du khắp nơi, ngắm nhìn cảnh đẹp, và viết nên những bài thơ bất hủ. Đời này nếu có điều gì đáng để đệ dành trọn trái tim, thì đó chính là tự do."

Dương Phi nhìn em trai, đôi mắt pha lẫn sự bất lực và lo lắng. Hắn luôn mong muốn em trai mình sẽ thay đổi, nhưng trong thâm tâm, hắn biết điều đó là không thể.

**Bạch Dương Phi**: (thở dài) "Đệ muốn sống thế nào cũng được, nhưng phải nhớ, thế gian này không chỉ toàn là hoa thơm cỏ lạ. Cuộc sống ngoài kia đầy rẫy hiểm nguy, đệ đừng để mình bị cuốn vào những thứ mà đệ không thể kiểm soát."

**Bạch Đồng Tử**: (vui vẻ) "Ca cứ yên tâm, đệ biết mà. Đệ sẽ sống như một cơn gió, bay khắp nơi, không để ai trói buộc. Nếu có điều gì khiến đệ sợ hãi, thì đó là việc phải sống theo ý người khác."

Dương Phi khẽ gật đầu, dù vẫn còn nhiều lo lắng, nhưng hắn biết mình không thể ngăn cản được Bạch Tử. Hắn chỉ có thể cầu mong cho em trai mình có đủ trí tuệ và dũng cảm để đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống

đây là tác phẩm đầu tay của bổn tôn thượng có gì thiếu sót xin hãy bỏ qua

DaoistqBa077creators' thoughts