C45
Mấy ngày sau, Y Nguyệt tự động trở về Hoàng cung. Sắc mặt cô tái nhợt, như không còn chút sức sống, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn vô hồn. Mọi người trong Hoàng cung hỏi han cô cái gì, Y Nguyệt cũng không trả lời, đi thẳng vào phủ Triệu Tú. Cô như một bóng ma lang thang trong cung điện, không còn lòng thòng với bất kỳ ai.
Bước vào phòng, Y Nguyệt nhận thấy một lối đi bí mật dẫn xuống dưới hầm, ẩn giấu trong góc phòng. Không ngần ngại, cô bước vào lối đi đó, như bị một lực lạ kéo xuống bóng tối.
Căn phòng dưới hầm không có ai khác ở đó. Phòng của Triệu Tú khá... lạ? Không, không chỉ lạ, trông giống như căn phòng thuộc về một kẻ tâm thần. Các bức tường phủ đầy những vết loang lổ màu đỏ, rất có thể là máu. Những tờ giấy rách nằm khắp sàn, một số thậm chí còn dính vào vết máu khô trên tường. Tình trạng phòng của Triệu Tú khá đáng sợ, tỏa ra một năng lượng âm u và kỳ quái.
Y Nguyệt nhặt một tờ giấy trên mặt đất, đọc nó. Cô nhặt một tờ khác và cũng đọc nó. Một tờ nữa và một tờ nữa, cô đọc từng tờ một, như muốn tìm kiếm một lời giải thích cho sự điên rồ của Triệu Tú.
Mỗi trang giấy đều như một bức thư cậu ta viết bày tỏ tình cảm của mình với cô. Ngọt ngào có, lãng mạn có, nhớ nhung có, biến thái có, điên loạn cũng có. Những lời nói yêu thương xen kẽ với sự hận thù, tạo nên một sự pha trộn kỳ quái và đáng sợ.
Mỗi dòng chữ còn có cả việc cậu ta hận cô vì đã yêu cô nhiều như thế nào. Giọt nước tràn ly là khi Y Nguyệt đã rời bỏ cậu ta lần thứ hai.
"Hoàng tỷ đã trở về rồi sao lại ở đây?"
Những mảnh giấy trên tay cô bị Triệu Tú giật lấy. "Hoàng tỷ không nên tự tiện lấy đồ của người khác mà không có sự cho phép của họ. Mặc dù một phần trong ta cảm thấy nhẹ nhõm vì tỷ đã đọc chúng," Triệu Tú xé những tờ giấy và vứt chúng xuống đất, ánh mắt cậu ta chứa đầy sự tức giận và đau khổ.
"Hoàng tỷ không nên đến đây. Ta không muốn tỷ nhìn thấy ta như thế này," Triệu Tú bước lại gần Y Nguyệt hơn, dùng tay ôm lấy Y Nguyệt, "Hoàng tỷ không nên thấy ta lúc yếu đuối," một giọt nước mắt lăn dài trên má Triệu Tú, biểu cảm của cậu ta vẫn còn là một biểu cảm loạn thần, chứa đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.
"Không quan trọng. Trận chiến này sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta," Y Nguyệt rút kiếm, ánh mắt cô lạnh lùng và quyết định.
Triệu Tú ngẩn người ra nhìn cô, ánh mắt trừng trừng, như không tin được những gì đang xảy ra. Y Nguyệt ngửa đầu lên, đôi mắt trong và đen sắc lạnh nhìn thẳng vào cậu, chứa đầy sự căm hận.
"Triệu Tú," Y Nguyệt lên tiếng, giọng khàn khàn, như bị cơn gió lạnh thổi qua. Ánh mắt vốn hiền hòa trước đây giờ cũng trở nên lạnh lùng và gây rợn lạnh.
Trong những ngày vừa rồi khi rời khỏi Hoàng cung, Y Nguyệt đã đi tìm Kỳ Anh liên man suốt ba ngày theo địa chỉ cậu nhắn gửi trong cuốn sách cô đọc trong phòng cậu ấy được ghi theo ký tự mật mã không tài nào đọc được. Mật mã đó là một trò chơi nhỏ khi họ chơi ngày bé, Triệu Tú chắc chắn không hề biết về nó. Ngay khi đọc xong dòng tin nhắn gửi để lại, Y Nguyệt ngay lập tức tốc đi tìm Kỳ Anh. Khi đó cô đã gặp lại người em trai út của mình đang sinh sống ẩn dật ở dưới đồi núi, vì có đôi chút kiến thức y dược, cậu làm thái y chữa bệnh cứu người dân ở đó. Gặp lại người Hoàng tỷ sau nhiều năm xa cách, cả hai đều xúc động không nói lên lời. Khi đó Y Nguyệt đã hỏi tại sao cậu lại ở đây, tại sao phải sống chui sống ẩn dật như vậy. Kỳ Anh đã kể cho cô nghe một bí mật, mà đến giờ khi nghe xong cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị loét ra, thủng một lỗ.
Y Nguyệt nhìn Triệu Tú, gằn từng chữ:
"Tại sao ngươi lại GIẾT ÂN HOÀ??"
"Ta nên sớm nhận ra hơn rằng ngươi có điểm gì đó rất bất thường!"
"Tỷ đã nhận ra điều đó rồi sao? Là Kỳ Anh nói?" Triệu Tú mỉm cười, ánh mắt cậu ta chứa đầy sự âm u và bất an.
"Ta sẽ giết ngươi!!" Y Nguyệt chĩa kiếm vào Triệu Tú và lao thẳng nhanh đến cậu ta. Triệu Tú đành rút kiếm ra đỡ.
Hai người họ là chị em nhưng giờ đây họ đang phải chĩa kiếm vào nhau, một trận chiến không thể tránh khỏi.