webnovel

C23

C23

Phòng giam lạnh lẽo như hầm băng. Nàng công chúa dung mạo như hoa, quyền quý vô cùng, giờ đây lại bị giam cầm trong nơi tăm tối, chờ đợi số phận nghiệt ngã.

Tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài, đất dưới sàn nhà rung chuyển, Y Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể yếu ớt, đầu đau như búa bổ khiến nàng chỉ có thể ngồi im, nhắm mắt lại, chờ đợi điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

"Hoàng tỷ, Hoàng tỷ!!" Tiếng gọi quen thuộc của Ân Hoà vang lên, Y Nguyệt mở mắt, nhìn thấy người em trai của mình đứng trước cửa phòng giam, ánh mắt đầy lo lắng.

"Ân Hoà, sao đệ lại ở đây?" Y Nguyệt hỏi, giọng nói yếu ớt.

"Ta tới đây để cứu Hoàng tỷ.." Ân Hoà đáp, ánh mắt nhìn vào những vết thương trên người Y Nguyệt, cậu lập tức tái mét lại, trong lòng dâng lên một cảm giác đau xót.

"Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì??" Y Nguyệt hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

"Tỷ đừng lo lắng, ra khỏi đây rồi hẵng tính," Ân Hoà trấn an Y Nguyệt, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.

Y Nguyệt nhìn vào khung cửa sắt đã được khóa chặt, ánh mắt đầy tuyệt vọng: "Nhưng ra khỏi đây...bằng cách nào?"

"Đừng có mơ tưởng đến việc ra khỏi đây!" Mai Lan bước gần tới, cô ta đeo cung tên trên lưng, trừng mắt nhìn Y Nguyệt, ánh mắt đầy ác ý.

Ân Hoà đứng chắn trước khung sắt Y Nguyệt, ngước nhìn Mai Lan, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Cô tì nữ bình thường luôn ngồi trong cung bê nước bưng trà phục vụ bên cạnh Hoàng tỷ lúc trước giờ lại mặc trên mình bộ trang phục trắng, tóc cột đuôi ngựa cao, bên dưới còn đeo thêm một thanh kiếm, cô ta tự trang bị cho mình hai vũ khí bên thân. Cô tì nữ bình thường mang nét gương mặt hiền dịu giờ nhìn trông như một nữ chiến binh mang khí chất khác xa so với trước kia ở trong hậu cung.

"Hoàng tỷ lui vào trong góc đi, tỷ đang bị thương rất nặng, đệ xin lỗi vì đã đến trễ, nhưng giờ đã có đệ ở đây, nhất định sẽ không để tỷ xảy ra chuyện gì nữa," Ân Hoà nói tay đặt lên hông kiếm.

Mai Lan cắn cắn môi, buông cung tên xuống, rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị chiến đấu. Ân Hoà cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, múa một đường kiếm trước khởi động, kiếm quang sáng như tuyết làm chói đau mắt Mai Lan.

Đao kiếm đánh nhau, nhất thời đinh đang không ngừng bên tai. Ân Hoà nhảy nhào về phía Mai Lan, kiếm chém xuống lao bổ vào đầu cô ta. Mai Lan vừa kịp quay người né nhưng kiếm vẫn chém xuống trúng vai, xước một vệt dài thẳng xuống. Máu tuôn ra, nhuộm đỏ bộ áo trắng của Mai Lan, cô ta hét lên đau khổ, rồi tung người lùi lại, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ. Ân Hoà không cho cô ta thời gian để phản ứng, cậu tiếp tục xông tới, kiếm chém xuống như mưa rào, mỗi đòn đánh đều mang theo lực lượng khủng khiếp. Mai Lan né tránh liên tục, nhưng vẫn bị kiếm của Ân Hoà chém trúng vài lần, xước xát ngoài da.

Đánh tầm gần không phải là sở trường của cô ta, muốn sử dụng cung tên cô ả phải đứng ra xa đối thủ. Mai Lan kịp tung một chiêu, Ân Hoà vừa mải né thì cô ta nhân thời cơ kịp chạy ra xa.

Mai Lan vậy cũng là một mỹ nữ. Cho dù trước có xuất thân ra cảnh nghèo khó, đã từng đau khổ khóc lên khóc xuống khi nghe tin mẹ mất, cô vẫn quyết đi theo ca ca, chờ một ngày trả thù được cho mẹ.

Phong Đình, ca ca cô cùng Quân Hạo đi theo học vị sư phụ dạy kiếm thuật tài ba trên núi, khi Mai Lan lớn lên hơn một chút cô cũng tiến bước đi theo a trai tu luyện võ kiếm.

Nhưng Mai Lan vẫn chưa thể sử dụng thành thạo kiếm và đạt được trình độ kiếm pháp được như a trai, cô đành tự học sang loại kỹ thuật mới là bắn cung.

Từ đó cô đã sử dụng sang loại vũ khí chuyên dụng phù hợp với mình là cung tên chuyên đánh tầm xa. Mũi tên của cô không phải là loại mũi tên bình thường, trên đầu mũi tên có chứa chất kịch độc tự chế. Nếu như bị đâm trúng, khó có thể tìm ra thuốc chữa được.

Mai Lan giương cung tên lên, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, kéo căng dây cung, mũi tên độc nhắm thẳng vào 2 người họ. Một tiếng "Xoẹt" vang lên, mũi tên độc bay ra như một tia chớp, rít gió xé không khí. Mũi tên độc cắm mạnh vào phiến đá ngay trước mặt Y Nguyệt, đá bị ăn mòn như bị axit, nở ra tiêu tan. Ân Hoà nhìn thấy vết nứt trên phiến đá, cậu lạnh lùng nhận thức được sự nguy hiểm của những mũi tên độc này.

Mai Lan không ngừng bắn tên, mỗi mũi tên đều mang theo sự chết chóc. Ân Hoà và Y Nguyệt phải liên tục né tránh, cơ thể của họ đầy vết xước và bầm tím. Nhưng Mai Lan không buông tha, cô ta tiếp tục nhắm bắn vào họ, ánh mắt đầy sự hận thù.

Trong lúc Mai Lan đang bắn tên, một mũi tên độc đâm trúng ổ khóa nhà giam, ổ khóa gỉ sét ra, như vậy Y Nguyệt đã có thể ra ngoài. Tuy nhiên cô ta nào để cho Y Nguyệt ra ngoài dễ vậy, chỉ cần Y Nguyệt bước ra cái Mai Lan sẽ có thể nhắm bắn mũi tên vào cô ngay.

Cô ta đứng từ xa bắn, ra tay quá nhanh, muốn hạ cô ta phải đến gần để đánh.

'Ta thì chỉ việc né, lấp sau cái bàn hay đồ đạc thì được, nhưng vấn đề là... Hoàng tỷ vẫn còn ở trong phòng giam không có chỗ để núp, căn phòng giam lại nhỏ, mặc dù từ nãy cô ta không nhắm vào Hoàng tỷ nhưng nếu xui bị trúng mũi tên sẽ rất nguy hiểm. Trước tiên ta phải tìm cách đưa Hoàng tỷ ra ngoài an toàn.' Ân Hoà nghĩ.

Ân Hoà bê cái bàn lên, dùng nó như cái khiên chắn chạy ra tính mở cửa nhà lao giúp Y Nguyệt chạy ra. Mai Lan ngay lập tức phát hiện ra ý định của Ân Hoà, cô ta lập tức chuyển mục tiêu qua nhắm vào Y Nguyệt trước khi Ân Hoà kịp chạy đến chỗ cô.

Trong nhà giam không có chỗ núp, Y Nguyệt chỉ có thể bất lực run rẩy nhìn Mai Lan đang chĩa mũi tên vào mình. Y Nguyệt nhắm mắt lại, cô không thể né được rồi.

Mũi tên độc đang lao đến!

Phập!!

Tim Y Nguyệt như rớt ra ngoài... Cô bị đâm trúng chưa?

.

.

.

Không có gì xảy ra cả..?

Y Nguyệt mở căng mắt ra thật mạnh, cô nhìn thấy Ân Hoà chắn trước mặt mình và bị mũi tên bắn trúng.