Ngày đầu tiên của năm học mới tại trường trung học lớn của thành phố bắt đầu với sự nhộn nhịp không thể tưởng tượng nổi. Các học sinh từ khắp nơi đều háo hức bước vào lớp học của mình, mỗi người đều mang trong mình sự mong chờ và những kỳ vọng cho một năm học mới. Aiko, một học sinh năm cuối, cũng không ngoại lệ. Cô đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu và rất hào hứng để bắt đầu năm học mới của mình.
Tuy nhiên, mọi thứ đã không diễn ra như kế hoạch. Khi Aiko rời khỏi nhà vào sáng sớm, trời đã âm u và có dấu hiệu của mưa. Cô đã cố gắng không để điều đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng khi đến trạm xe buýt, cô thấy mình phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn.
Aiko: (Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, lo lắng) "Chỉ còn mười phút nữa thôi. Xe buýt mà không đến kịp thì sao đây?"
Xe buýt dự kiến sẽ đến lúc 7:00 sáng, nhưng giờ đã là 7:15 và không thấy dấu hiệu của xe buýt đâu. Cô đứng chờ trong cơn mưa nhỏ, cảm thấy thời gian trôi qua từng phút một. Aiko cố gắng kiên nhẫn, nhưng lo lắng bắt đầu xuất hiện. Cô quay lại nhìn dòng xe cộ đang di chuyển chậm chạp trên con đường phía xa và tự hỏi liệu chiếc xe buýt của mình có bị kẹt lại trong giao thông không.
Aiko: (Nhìn xung quanh, thở dài) "Mình không thể tin nổi. Ngày đầu tiên của năm học mà lại xảy ra chuyện thế này."
Cuối cùng, khi chiếc xe buýt cuối cùng cũng đến, Aiko đã cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui của cô không kéo dài lâu. Xe buýt bị kẹt trong giao thông tắc nghẽn, và cơn mưa nhỏ đã làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cô cảm thấy như mọi thứ đang chống lại mình.
Aiko: (Nhìn qua cửa sổ xe buýt, cảm thấy lo lắng) "Thế này thì không biết có kịp vào lớp không."
Trong khi đó, Takumi cũng đang gặp rắc rối. Anh đã quyết định đi bộ đến trường vì nghĩ rằng đó là cách tốt để tập thể dục và tránh bị kẹt trong giao thông. Nhưng khi đi qua một con đường nhỏ, anh không may bị trượt chân và ngã vào một vũng nước. Đồng phục của anh bị ướt đẫm và khuôn mặt dính bẩn.
Takumi: (Nhìn vào bộ đồ bẩn thỉu của mình, không nói gì) "..."
Takumi cố gắng lau sạch những vết bẩn trên mặt và thay đồ tại nhà, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Khi cuối cùng anh đến trường, tiếng chuông đã vang lên, thông báo rằng giờ học đã bắt đầu. Anh bước vào trường với sự lo lắng và mệt mỏi, nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc trên khuôn mặt.
Khi Aiko cuối cùng cũng đến trường, cô vội vã vào sảnh chính, cố gắng tìm lớp học của mình. Mặc dù đã cố gắng hết sức, cô cảm thấy mình vẫn có thể bị trễ nếu không nhanh chóng tìm được lớp học.
Aiko: (Nhìn vào bảng thông báo) "Lớp 12A... đâu rồi nhỉ?"
Cô vội vã đi qua các hành lang, cố gắng nhớ đường. Trong lúc đó, một sự cố nhỏ bất ngờ xảy ra. Một bạn học sơ suất đã làm rơi sách vở và một số đồ dùng học tập, và Aiko không kịp tránh, bị va chạm với người đó, khiến sách và vở rơi vãi khắp nơi. Một số quyển sách còn rơi xuống sàn và gây ra tiếng động.
Aiko: (Vội vã nhặt sách và vở lên) "Ôi, xin lỗi! Tớ không nhìn thấy bạn."
Cô nhanh chóng nhặt lại sách và vở, nhưng cảm thấy rất ngại ngùng. Trong lúc đó, Takumi đi ngang qua và thấy tình huống này. Anh dừng lại và quyết định giúp đỡ, dù không nói nhiều.
Takumi: (Đưa tay ra giúp, bình thản) "Cậu cần giúp đỡ không?"
Aiko: (Ngạc nhiên, cảm ơn) "Cảm ơn cậu nhiều. Tớ bị va chạm và làm rơi hết sách. Cậu có thể giúp tớ một chút không?"
Takumi mỉm cười nhẹ nhàng và cùng Aiko nhặt sách và vở lên. Anh làm việc cùng Aiko để thu dọn đống sách bừa bộn, nhưng không nói nhiều trong suốt quá trình.
Takumi: (Nhìn vào bảng thông báo, không biểu lộ cảm xúc) "Mình cũng đang tìm lớp học của mình. Hôm nay có vẻ như không phải là ngày may mắn."
Aiko: (Cười nhẹ) "Cậu nói đúng. Ngày đầu tiên của năm học mà lại thế này. Nhưng ít nhất chúng ta có thể giúp đỡ nhau."
Sau khi thu dọn xong, cả hai đứng dậy và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Takumi và Aiko nhận ra rằng cả hai đều đang cố gắng tìm lớp học của mình và đều đã đến muộn.
Takumi: (Gật đầu, bình thản) "Có lẽ chúng ta nên cùng nhau tìm lớp học. Vậy cậu học lớp nào?"
Aiko: (Gật đầu) "Tớ học lớp 12A. Còn cậu?"
Takumi: "Mình học lớp 12B. Có lẽ chúng ta nên chia tay và đi tìm lớp của mình, nhưng rất vui khi có người để giúp đỡ trong ngày đầu tiên như thế này."
Aiko gật đầu và cảm thấy vui vì có người giúp đỡ. Cả hai tạm biệt nhau và tiếp tục tìm lớp học của mình. Dù họ đã không có thời gian để làm quen chi tiết hơn, nhưng sự giúp đỡ tình cờ này đã tạo ra một kết nối đầu tiên giữa họ.
Aiko: (Nhìn Takumi rời đi, mỉm cười) "Tạm biệt, Takumi. Hãy cố gắng làm cho ngày hôm nay tốt đẹp hơn nhé!"
Takumi: (Gật đầu, không biểu lộ nhiều cảm xúc) "Tạm biệt, Aiko. Hẹn gặp lại."
Aiko và Takumi đi về hướng lớp học của mình với cảm giác nhẹ nhõm hơn, dù ngày đầu tiên không diễn ra như mong đợi. Cả hai cảm thấy rằng mọi thứ có thể sẽ tốt hơn từ đây.