webnovel

Cô Gái Và Phù Thuỷ

Từ sáng đến giờ, thời tiết rất xấu. Thông thường Deborah bỏ qua bài tập về nhà hoặc xúc phạm thầy là chuyện bình thường, nhưng hôm nay người thầy đã rất tức giận. Trên lưng Azriel dính đầy máu đã bị đánh hơn 30 lần trong ngày hôm nay. Ngay cả sau khi bị đánh đập, người thầy vẫn giận dữ bỏ đi.

Azriel choáng váng khi Deborah tát vào mặt, Deborah nói, "Đừng giả vờ đau".

"Mày định làm tao bị quê à?"

Azriel trả lời, "Vâng, thưa cô."

"Cô thật đáng bị xấu hổ."

Deborah trừng mắt với vẻ khó chịu. và rời khỏi phòng.

Sau đó Azriel sắp xếp các quyển sách và đồ dùng để viết của Deborah gọn gàng trước khi trở về phòng của mình. Phòng của Azriel là một góc của hầm rượu vang, được tách ra từ gỗ và phần còn lại của tầng hầm. Nó luôn tối đen, ẩm ướt, lạnh lẽo và đầy bụi bặm. Đối với Azriel, cơ thể của cô đã vô cùng yếu đi do bị đánh đập liên tục và đói khát, một môi trường cực kỳ nguy hiểm.

Cô dã không ngừng ho khi mở một cái chai rỉ sét. Mùi thuốc mỡ rẻ tiền lấp đầy không gian nhỏ đó. Đó là một loại thuốc mỡ thô, nó không có tác dụng trên các vết thương của cô, nhưng tốt hơn là không có. Azriel cởi áo và thoa thuốc mỡ lên lưng, cô đã quen với việc bôi nó ở những chỗ với không tới.

Khi khéo léo xử lý những vết sếp ở lưng, cô tập trung tai lắng nghe những âm thanh phát ra từ trần nhà. Phía trên phòng cô là hành lang giữa nhà bếp và phòng chứa thức ăn.

"Nhanh lên, nhanh lên! Mấy người có biết ai sẽ đến vào ngày mai không? Hắn ta mà không thích ai, thì mấy người sẽ biến thành ếch hết đấy!"

Cô có thể nghe rõ ràng giọng nói của các người hầu. Những người hầu khác. cười khúc khích khi họ bận rộn với công việc của mình. Azriel đã nghe về những vị khách sẽ đến lâu đài về ngày mai. Họ nói rằng có một pháp sư đến từ thủ đô hiện đang đến đây.

Trong truyền thuyết lịch sử, pháp sư được kể lại là có khả triệu hồi sấm sét, chia đất, xoay chuyển cuộc chiến, thậm chí chiến đấu với cả rồng. Câu chuyện đó giờ là một chuyện cổ tích. Ngày nay hầu hết các pháp sư có khả năng tương tự, các nhà trị liệu hoặc thợ hàn, tất nhiên được tôn trọng cao hơ. Ngay cả một pháp sư nhỏ cũng có thể giao tiếp. các pháp sư có khả năng độc đáo, bất kể khoảng cách giữa họ là bao xa, việc truyền tải thông tin qua hệ thống liên lạc của các pháp sư rất quan trọng đối với nền tảng của Quốc gia, do đó nó được quản lý trực tiếp từ Vương Quốc.

Người ta đồn rằng phù thủy đến thăm lâu đài vào ngày mai hoàn toàn khác với các tầng lớp của các phù thuỷ khác. Anh ta gần gũi với các phù thuỷ huyền thoại hơn là những người bình thường được tìm thấy trong mỗi ngôi làng. Những người như anh ta thường không đến nơi nông thôn, anh ta phải ở đây để điều tra đống đổ nát được tìm thấy gần đây trong ngôi nhà Corte.

Cô hầu gái hét lên, "Gì cơ? Chúng ta hết bơ rồi á? Cô không kiểm tra những này sao? Melly, đi mua bơ nhanh đi!"

"Nữ quản lý, phòng khách đang bị thiếu người, cô nhờ Melly qua đó nhé."

"Ah được rồi. Cô ấy qua ngay."

"Ngay cả khi chúng ta bốn tay, chúng ta vẫn thiếu người. Bài học của cô Deborah vẫn chưa xong à? Tôi thấy xe của thầy Carter đi rồi mà!"

"Nhìn thời gian xem." Nữ quản lý hét lên một cách tức giận. "Chuyện này chắc hẳn đã kết thúc cách đây không lâu. Con nhỏ đáng ghét Azriel đâu rồi?"

Giật mình, Azriel nhảy ra khỏi giường. Cô vội vàng lau sạch thuốc mỡ còn sót lại trên ngón tay và lau vào tạp dề khi chạy. Nghe tiếng bước chân của nữ hầu đập mạnh trên đầu, cô vội chạy lên cầu thang.

"Nữ quản lý," Azriel nói, "cô đang tìm tôi ạ?"

"Nguơi." Nữ quản lý cau mày, nhăn nhó nhìn cô ở dưới cầu thang. "Ngươi đang làm trò gì rồi!"

Azriel vội vã cúi đầu xuống.

"Bá tước thu nhận một đứa nô lệ như ngươi, cho ngươi, nuôi nấng ngươi, thậm chí biến người thành thường dân, nhưng ngươi lại không biết ơn, đúng chứ? Người không được gì tốt, ngoài đi loanh quanh trốn việc à?"

"Không tôi chỉ bôi một ít thuốc mỡ lên lưng..."

"Cái cớ gì thế này?" nữ quản lý chỉ ngón tay vào đầu Azriel, "ngươi đang phàn nàn về việc bị đánh nhiều đó hả, đứa con gái bẩn thỉu!"

Azriel thở phào nhẹ nhõm và im lặng. Bất kể cô nói gì, nữ quản lý chỉ càng thêm tức giận. Azriel không còn là nô lệ nữa, như nữ quản lý đã nói, mặc dù không phải vì lòng tốt của bá tước. Vua Ocando đã thúc đẩu việc bãi bỏ chế độ nô lệ. Sau khi sự việc xảy ra, bá tước Corte bực bội phá hủy giấy chứng nô lệ của Azriel. Sau khi tăng tiền chuộc của cô lên hàng chục lần, ông ta đã ký một hợp đồng nô lệ với cô.

Azriel nợ một triệu bảng. Với mức lương 500 bảng mỗi tháng như một thường dân, đều đó có nghĩa là cô phải làm việc 167 năm để trả hết nợ. Bá tước Colter thậm chí còn nói rằng ông thà cắt giảm lương của cô hơn là trả bất kỳ khoản thù lao nào cho cô. Ông không có ý định nào để cô đi, thậm chí không có ý định trả công thích đáng cho cô. Sau khi bãi bỏ chế độ nô lệ, tập tục này hiện đang phổ biến ở Ocampo.

Tuy nhiên, dấu ấn trên chân của Azriel vẫn còn đó. Mặc dù bây giờ cô ấy chỉ là một thường dân, nhưng dấu ấn này sẽ không biến mất.

Tất cả những người hầu làm việc cho Corte đều là quý tộc hoặc những thường dân trong làng. Mặt khác, Azriel là một no lệ, cô không làm gì cả, chỉ mặc quần áo lộng lẫy và đứng trong phòng của một cô gái trẻ khi cô gái ấy đang học trong khi những người khác thì làm việc chăm chỉ. Kết quả là, cô bị mọi người xung quanh ghét bỏ. Vì Deborah cấm cô không được để lộ vết thương trước mặt người khác, rất ít người biết Azriel đã bị đánh đến mức nào. Không có bất kỳ vết thương nào được lộ ra, cô chắc chắn rằng đã bị người khác chê, ghét bỏ và ghê tởm.

Nữ quản lý đặc biệt rất ghét Azriel.

"Bây giờ hãy đi mua ba miếng bơ và đừng cố ăn cắp một xu nào, nếu không mày sẽ bị đánh không thương tiếc đấy."

Chapitre suivant