webnovel

Chủ nhân của hầm ngục đầu tiên [3]

Ăn trọn một đòn ' Trọng kích ' của Uy Dũng khiến con quái vật phải choáng váng lùi lại, tôi liền chạy đến đỡ lấy Nora. Răng của con sói đã cắm sau vào trong da thịt của anh ấy, máu đang chảy rất nhiều. Phần vì cũng là lỗi của tôi khi làm anh ta phân tâm khỏi con sói đó, tôi đưa tay ra sử dụng ' Heal ' lên người anh ta.

" Đừng có nhân cơ hội này mà giết tôi đấy nhé ! "

Anh ta nhìn tôi không nói gì, sau khi các vết thương dần lành lại và Nora đứng dậy hướng ánh mắt về phía con quái vật.

" Ngươi biết không dù ta rất ghét ngươi nhưng kì lạ là ta lại cảm thấy ngươi rất quen ! "

Nora rút ra thanh kiếm đỏ rực của mình hướng về phía con sói đen, chỉ trong một giây ngắn ngủi anh đã áp sát chém đứt một chân của nó.

" Ngươi ! Hỗ trợ ta ! "

Uy Dũng gật đầu với Nora, anh đi đến dùng [ Đấm móc hàm ] vào con quái vật. Con sói lập tức bị choáng, nó bắt đầu đứng không vững nữa. Nora lướt đi trên mặt đất như một cơn gió, chém vào người con quái vật khiến nó rên lên một cách đau đớn. Nhưng nó vẫn là một con boss cấp D +, nó không yếu đến thế.

Tôi đỡ Ngọc Trân đứng dậy nhìn cô.

" Cô còn đủ năng lượng để xài thêm một kĩ năng nữa không ? "

" Đủ ! "

" Vậy được ! Hãy sử dụng đòn mà có sấm sét màu tím lúc đầu trận chiến vào nó ! Tôi nghĩ nó sẽ có tác dụng "

" Ý anh là [ Thiên phán ] ? "

" Là gì cũng được cứ sử dụng nó đi ! ]

Trong thời gian mà Ngọc Trân niệm phép tôi bắt đầu chú ý vào Nora, mục đích lớn nhất của anh khi tranh giành ' Chén thánh ' với chúng tôi là nó có khả năng tăng cấp chức nghiệp của người sở hữu. Anh ta hiện tại vẫn chưa nâng cấp chức nghiệp của mình lên bậc trung nên vẫn còn lép vế trước con quái vật đó, dù nói là chưa nâng cấp nhưng lượng sức mạnh anh ta đang sở hữu cũng là quá vô lý.

" Nora ! "

Anh ta liếc nhìn về phía tôi

[ Cường hóa chỉ số ]

[ Phép màu diệu kì ]

" Hãy khô máu với nó đi ! Tôi sẽ hồi phục lại cho ! "

Anh ta mỉm cười nhìn tôi, lúc này tôi không còn nhìn thấy ánh mắt ác ý đó nữa.

" Ta đánh giá thấp ngươi rồi Nhật Dương ! "

Nora nhảy lên chém vào người con sói, lập tức nó đau đớn lùi lại. Tiếp theo sau đó là một tia sét màu tím khổng lồ đánh vào người của con sói, con quái vật lập tức bị tê liệt bởi nó.

" Nên kết thúc thôi ! "

Nora vuốt nhẹ thanh kiếm của mình, một luồng ánh sáng đỏ như máu bắt đầu bao bọc lấy cơ thể anh. Mái tóc anh chuyển từ màu đen sang đỏ, sức mạnh anh cũng tăng lên cực hạn.

[ Lưỡi gươm máu ]

Anh ta hét lên rồi vung một đường kiếm về phía con sói, từ thanh kiếm của Nora một dải năng lượng chết chóc có màu của máu phóng ra. Trong tích tắc nó xuyên qua người của con boss, tất cả mọi người chứng kiến điều đó đều kinh ngạc.

[ Chúc mừng các bạn ! Các bạn đã tiêu diệt chủ nhân của hầm ngục thành công ! ]

Giọng nói máy móc đó lại vang lên.

Nora ngã khuỵu xuống đất, tôi đi đến đỡ anh ta dậy. Anh ta đã kiệt sức vì dùng quá nhiều sức mạnh rồi, có lẽ anh ta mới đúng là một con quái vật.

" Ngọc Trân ! "

" Vâng ? "

" Cô giúp tôi đi tìm Ngọc Vỹ với ! Thằng bé đang ở tầng trên ! "

Ngọc Trân gật đầu chạy đi, Uy Dũng đi đến ngồi xuống cạnh tôi thở hổn hễn.

" Anh làm tốt lắm ! "

Uy Dũng nở một nụ cười thật tươi, anh nhìn vào Nora đang nằm trên đùi tôi.

" Vậy chúng ta làm gì với tên này bây giờ ? Chúng ta nên bỏ hắn ở lại đây chăng ? "

Tôi lắc đầu nói

" Không được ! Anh ta sẽ là một đồng đội tốt về sau nhưng trước hết chúng ta cần thời gian để xây dựng niềm tin với anh ta đã "

Uy Dũng vỗ vai tôi nói

" Nghe cứ như cậu Nhật Dương đây biết rất rõ về tên Nora này vậy ! Cậu đơn phương người ta à ? "

Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại. Nói đơn phương cũng không sai, tôi yêu những trang truyện của anh ta, cũng yêu luôn nhân vật này. Tôi không thể ghét được nó.

" Vậy là thật à ? "

Tôi đứng dậy nhìn vào Uy Dũng

" Anh nghĩ sao cũng được "

" Cậu đừng lo tôi không phải là người kì thị đâu ! "

Anh ta vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên, tôi bật cười nhìn anh

[ Một thành tích đã nể đã được ghi lại, các bạn là người đầu tiên tiêu diệt chủ nhân của một hầm ngục. ]

Giọng nói máy móc đó vang lên, tôi khá ngạc nhiên khi nghe thấy nó. Vậy là chính phủ vẫn chưa tiêu diệt được bất cứ hầm ngục nào trong nước, thật sự là có chút khó hiểu. Hoặc là chúng tôi đã tiêu diệt nó nhanh hơn trong nguyên tác, đều này có thể gây ảnh hưởng rất lớn đến mạch truyện sau này.

[ Phần thưởng đang được tính toán ]

[ Tính toán thành công ! ]

[ Chúc mừng bạn đã nhận được danh hiệu mới " Kẻ cứu vớt " ! ]

[ Chỉ số của bạn đã tăng lên ! ]

[ Các kỹ năng mới đã được thêm vào ! ]

[ Phần thưởng cho những cá nhân đầu tiên tiêu diệt một chủ nhân hầm ngục đã được cập nhật ! ]

Một ánh sáng chói mắt xuất hiện trước mặt chúng tôi, từ trong đấy hiện là một chiếc rương bằng gỗ nhỏ. Uy Dũng cầm nó lên thắc mắc hỏi tôi

" Đây là ? "

" Chắc là phần thưởng sau khi diệt boss đó ! Anh cứ thoải mái mở nó ra đi ! "

Tôi mở chiếc hộp ra, lập tức chiếc hộp phát sáng tạo thành một vật gì đó.

[ Chúc mừng bạn đã nhận được ' Sách của thuật sư ' ! ]

Tôi cầm quyển sách trong tay, quyển sách được làm bằng da trông khá cũ kỹ. Theo nguyên tác thì các vũ khí trong " Huyết kiếm sĩ " sẽ theo chân người sử dụng đến suốt đời, nó có khả năng tự tiến hóa dựa theo năng lực của người sử dụng chúng. Các vũ khí sẽ cường hóa các thuộc tính của chủ nhân đồng thời giúp cho các kĩ năng của họ trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôi liếc sang bên cạnh nhìn Uy Dũng, mắt anh ta đang lấp lánh nhìn vào cây rìu lớn trong tay.

" Cậu Nhật Dương nhìn nè ! Trông hợp với tôi chứ ? "

" Hợp lắm ! "

Uy Dũng thử vung vài nhát rìu trong không khí, trông anh ta không khác gì một đứa trẻ lớn xác vậy. Tôi mở bảng trạng thái của mình lên kiểm tra, nhờ vào quyển sách nên ' Ma thuật ' của tôi tăng lên khá nhiều, thể tích năng lượng cũng lớn hơn trước. Tôi đồng thời cũng nhận được thêm một số kĩ năng mới nhờ danh hiệu vừa đạt được.

Danh hiệu ' Kẻ cứu vớt ' đã cho tôi thêm được 3 kỹ năng mới :

[ Gia tốc ] ; [ Phước lành ] ; [ Gia tăng sĩ khí ]

Toàn bộ chúng điều là kĩ năng hỗ trợ, tôi khẽ thở dài nhìn chúng. Nếu không phải vì con thằn lằn chết tiệt đó thì tôi bây giờ có lẽ là một kiếm sĩ hay một pháp sư gì đó rồi, cái chức nghiệp thuật sư này nếu không có đồng đội ở bên cạnh thì tôi rõ là một chức nghiệp vô dụng mà.

Tôi nhìn về phía Uy Dũng, chắc hẳn anh ta cũng đã nhận danh hiệu và kĩ năng mới rồi. Mọi chuyện về sau phải trông chờ vào anh ấy rồi.

" Anh Dương ! "

Tôi quay đầu lại nhìn, Ngọc Vỹ đang chạy hết sức về phía tôi. Tôi chạy đến ôm thằng bé lên cao.

" Anh Dương có sao không ? Anh không bị thương phải không ? "

" Anh không có dễ chết vậy đâu ! "

Ngọc Vỹ bật cười, ánh mắt cậu hướng về chàng trai nằm ở dưới đất.

" Còn anh đó thì sao ? Em sợ anh đó lắm ! "

Tôi cười nói với Ngọc Vỹ.

" Không sao đâu ! Anh ấy không giết chúng ta đâu ! "

Tôi nhìn thấy Uy Dũng đang xì xầm điều gì đó với Ngọc Trân, bỗng nhiên họ nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.

" Tôi nói cho anh biết tôi cũng là một hủ nữ đấy nhé ! "

" ? "

Ngọc Trân mỉm cười vỗ vai tôi, cô giơ ngón cái lên giống hệt như Uy Dũng vừa làm.

" Tôi sẽ ủng hộ hai người ! "

Tôi lắc đầu thở dài, bọn họ đã nghĩ xa đến đâu rồi vậy trời.

Tôi để Uy Dũng cõng Nora đi tìm chỗ trú, tạm thời phải tránh quái vật trước đã. Việc chiến đấu với con trùm vừa rồi đã làm tất cả các thành viên kiệt sức cả rồi, ít nhất phải đến ngày mai mới hồi phục lại được.

" Xin lỗi em nhé Vỹ, việc thức tỉnh chức nghiệp phải để ngày mai rồi. "

Em ấy lắc đầu

" Dạ không sao em đợi được mà, em thích được anh bảo vệ hơn "

" Thằng nhóc này, lỡ anh chết rồi ai bảo vệ em ? "

Ngọc Vỹ im lặng nắm chặt tay tôi

" Anh sẽ không chết ! Đợi em thức tỉnh rồi sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo vệ anh ! "

Thằng bé nhìn tôi với ánh mắt kiên định, không biết tự lúc nào tôi đã coi em ấy như ruột thịt của mình luôn rồi. Tôi bật cười giơ ngón út về phía thằng bé

" Vậy thì ngoắc tay với nhau nhé ! Em sẽ trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ anh ! "

" Ừm ! "

Ngón tay nhỏ bé của Ngọc Vỹ đan vào tay tôi, hai người chúng tôi cười với nhau.

Những người khác thấy vậy thì khẽ mỉm cười, sự hồn nhiên của Ngọc Vỹ chính là một liều thuốc để xoa dịu tâm trí căng thẳng những ngày qua của bọn tôi.