Sau khi nghỉ một lúc, cơn giận dữ của Bạch Húc Thần cũng vơi dần đi. Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: "Thôi vậy, cứ để cái đầu lừa của nó bình tĩnh đi đã, cho miệng khỏi phun toàn phân dọa đến em gái tao. Tao đưa em gái về trước đây, về nhà muộn quá không tốt."
"... Vậy được, đi cẩn thận nhé, lát nữa liên lạc qua điện thoại." Làm đội trưởng mà phải dính vào một đống vấn đề trẻ con thế này, cậu chàng đội trưởng cũng thấy rất bất đắc dĩ.
Bạch Húc Thần không ngồi xe buýt nữa mà ôm Tiểu Tịnh Trần chuẩn bị đến ga bắt chuyến tàu điện ngầm trở về.
Ga tàu điện ngầm cách Kim Ngọc Mãn Đường hơi xa. Dù sao cũng không gấp, Bạch Húc Thần coi như đang đi dạo phố. Tiểu Tịnh Trần trợn hai con mắt to tròn xoe, tò mò quan sát người đi qua đi lại nơi đô thị sầm uất. Bỗng nhiên, bé chớp mắt một cái, quay đầu nhìn lại đầy nghi hoặc.
Bạch Húc Thần dừng bước, khó hiểu hỏi: "Em sao vậy?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com