webnovel

暖风不及你情深

Quý Noãn bị hạ thuốc độc, trước khi chết, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đến trước cửa phòng giam, người ấy không phải ai khác, chính là Mặc Cảnh Thâm – người chồng mà mười năm trước cô đã từng dùng cái chết để ép ly hôn. Khi tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện bản thân đã xuyên về mười năm trước, khi ấy cô vẫn là bà Mặc – là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hải Thành, kiêu ngạo, cá tính, coi thường người khác và đặc biệt căm ghét cuộc liên hôn giữa hai nhà Mặc – Quý. Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành. Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.

Emerald Smiles · Urbain
Pas assez d’évaluations
1335 Chs

CHƯƠNG 1000: NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (263)

Éditeur: Nguyetmai

Một cơn gió lạnh thổi qua trong mưa tuyết, Phong Lăng không hề nhận ra bản thân đang run rẩy.

Đôi chân vốn đã không còn sức lực của Phong Lăng đã sắp mất đi cảm giác, nhưng trận mưa có lẫn tuyết này ngày một lớn hơn, sấm chớp rền vang hệt như mùa hè, dù trời rõ ràng đã vào đông.

Chỉ có tuyết thôi còn đỡ nhưng giờ lại có thêm cả mưa nên quần áo của Phong Lăng ướt sũng, tuyết lạnh buốt thấm vào trong. Thể lực của Phong Lăng không thể gắng gượng được nữa, nhìn mây đen trên trời, cô ngẩng mặt lên, mặc cho mưa tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt mình.

Gương mặt vốn tái nhợt giờ lại càng thêm xanh xao hơn, Phong Lăng đã đi lâu như vậy nhưng nơi đây hoàn toàn không có một chiếc xe nào đi qua, dường như con đường này có thể đi đến điểm cuối của sinh mạng.

Nhưng chết thì có gì đáng sợ?

Phong Lăng chẳng có gì bận lòng.

Bước chân của Phong Lăng dần trở nên loạng choạng, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ…

Chapitre verrouillé

Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com