76.
A Sùng say thật, nhưng chưa đến mức trời đất đảo lộn không phân biệt được đông tây nam bắc là phương nào nữa, cả hai vẫn tìm được đường về đến nhà trong khi mắt người đàn ông của cậu híp lại còn một khe nhỏ, Hộc Tía đi bên cạnh cứ sợ gã nhắm mắt lăn đùng ra đất luôn.
Gã quẳng gánh đồ vào bếp, tay khoác cổ cậu lôi kéo bé yêu một đường từ dưới nhà bếp vào phòng ngủ, ôm chặt cậu bổ nhào lên giường, cái vòng bạc trên cổ gã nảy lên đập vào cằm cậu đau điếng, cậu nhăn mặt chống tay vào lồng ngực gã muốn tách cả hai ra.
Tay A Sùng siết lại chặt hơn, bàn tay mò mẫm từ vai lưng cậu xuống bóp eo hông, bóp nhào cặp mông cậu ép dí thân dưới bé yêu sát vào người gã, hai chân gã quắp lấy chân cậu như trăn gấm quấn mồi, cậu khó chịu ngọ nguậy hỏi gã.
"Anh để em thay đồ được không?"
Hơi thở gã nóng rẫy mà âm thanh khàn đục có gì đó mất kiên nhẫn hừ hừ trong cổ gã, không nói rõ thành lời nào cụ thể cả.
Hộc Tía thò tay lên xoa vuốt trán hắn, mấn vải quấn trên đầu vứt chỏng trơ dưới chân giường, mắt gã nhắm chặt, da mặt chín đỏ như tôm hấp, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả thẳng vào mặt cậu, chả hiểu gã đang nghĩ gì trong đầu mà khóe môi cứ kéo lên cong cong như trăng đầu tháng.
Về đến nhà đúng là say sỉ quắc cần câu luôn rồi hả?
Cậu gọi tên gã mấy tiếng, có vẻ tai A Sùng cũng chưa ù lì đi nên gã hé mi mắt nặng trĩu ra lờ đờ tìm kiếm theo âm thanh quen thuộc, gã liếm môi ậm ừ gọi cậu.
"Bé ơi..."
Cậu ừ một tiếng, bàn tay vỗ vỗ lên má người say, kéo gã tỉnh táo lại một chút để mà thả tay chân đang quắp chặt cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
"Buông em ra đi... Em thay đồ cho anh ngủ thoải mái hơn nhé? Anh muốn uống nước không em đi lấy cho?"
Gã nhắm mắt lắc đầu, miệng rầm rì trả lời cậu.
"Không uống đâu. Tía cho anh ôm một lát thôi nha? Anh buồn ngủ lắm rồi."
Bàn tay gã cứ bóp chặt mông cậu như một khối thạch sương sáo đông chặt núng nính, ngón tay gã táy máy ấn vào giữa khe thịt, cách lớp vải dệt mài lên miệng lỗ.
Hộc Tía che mặt, bàn tay không thể che giấu hết hai gò má cứ rần rần đỏ lên, rồi vành tai đến da cổ bé yêu cũng ửng hồng xinh đẹp, cả người cậu nhũn ra theo ma sát quen thuộc, chóp mũi lấm chấm mồ hôi theo cảm giác nóng bức trồi lên từ sâu thẳm.
Nhưng sau đó thì gã ngủ khì luôn, tiếng thở sâu đẫm hơi men cứ phả vào bên tai cậu, tay chân gã đều thả lỏng dần, Hộc Tía ngả người gã nằm duỗi thẳng cẳng ra giường, ngồi dậy thay đồ ra cho gã thoải mái ngủ.
Cậu cẩn thận tháo xuống vòng cổ cất vào hộp, đi lễ mới thấy người người nhà nhà đều ăn mặc rất đẹp đẽ, trang sức trên cổ trên đầu lẫn trên tay đều trang trọng, cậu nhìn chiếc áo đang mặc, chỉ có nữ giới đã thành hôn mới mặc áo có cổ tay sặc sỡ như thế, còn cả ống quần, ve áo, diềm áo cũng tô vẽ đủ hoa văn ngũ sắc tươi đẹp.
Ánh mắt của số đông lẳng lặng lướt qua gây cho cậu áp lực vô hình, có khó chịu, có tò mò cũng có săm soi từ chân lên đến đỉnh đầu, cũng có ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt liếc qua kèm chút phỉ nhổ, nam giới chung sống với nam giới trong triều đại này không quá xa lạ, nhưng lòng người thì đầy chuyện vướng mắc, chuyện này vốn chẳng phù hợp nhân luân thông thường, chẳng phải lẽ sinh sôi tự nhiên.
Đã ai thấy hoa đực đơm chùm, có bao giờ kết trái khi nở rộ đâu?
Hộc Tía có thể không hiểu tất cả ánh mắt họ nhìn cậu và nghĩ gì, cả thế giới ngoài kia muốn hiểu hay không muốn hiểu cậu cũng không quan tâm, những chuyện đó chẳng phải điều quan trọng, chỉ cần cậu tự hiểu bản thân mình là ai đã đủ rồi.
Tự nhiên ban cho con người đều có cuộc đời riêng, mỗi người là một cá thể, có là khác biệt, dù khác biệt trong số đông hay khác biệt trong số ít, họ đều đáng được sống trọn vẹn phải không?
Nếu đã không thể lý giải được những chuyện phức tạp thì ta hãy sống với suy nghĩ thẳng thắn đơn giản nhất, như tình yêu giữa người với người vốn chẳng có đáp án cụ thể là gì, dù sao đi nữa, tình yêu đều đến cùng trái tim thổn thức mãi thôi.
Cậu nằm xuống bên cạnh người gã, áp tai mình lên lồng ngực phập phồng, hơi thở chậm sâu trong buồng phổi, tiếng tim đập bình bịch như trống gõ, Hộc Tía cọ má lên da thịt gã nóng ấm, cậu kéo tay gã áp lên mặt mình, hôn vào lòng bàn tay đầy vết chai cứng, bên A Sùng đời cậu ngập tràn hạnh phúc cùng yên ổn chẳng nơi nào bằng.