Tay Nạp Lan Phi Tuyết bị tơ Thiên Tằm trói chặt, ả chẳng có chỗ dựa, Chu Trọng Bát vừa kéo một cái, ả đã ngã vào lồng ngực đô con của gã.
Chu Trọng Bát cười sằng sặc. Không thèm để ý đến sự nhục nhã của ả, gã nhéo mạnh một cái vào bộ ngực đẫy đà của ả, hạ mình nhún nhường, "Nhưng mà bây giờ bản thiếu gia đã lấy Nạp Lan Phi Tuyết rồi nên con sẽ bỏ qua những chuyện này. Chỉ có điều nếu Phi Tuyết đến nhà họ Chu rồi thì đã là người nhà họ Chu, con thấy sau này nàng ấy ít quay về nhà họ Nạp Lan thì tốt hơn."
"A a a! Ta không muốn!" Nạp Lan Phi Tuyết hét lên thất thanh, đẩy Chu Trọng Bát ra, liều mạng nhào đến trước mặt Nạp Lan Chính Trạch và Nạp Lan Ngữ Dung.
"Cha, cứu con với! Con không muốn quay về nhà họ Chu đâu, nơi đó vốn không phải dành cho con người, bọn họ sai người đánh con, còn phong ấn tu vi của con. Con còn nghe thấy lão già Chu Ích Thuân kia nói muốn biến con thành lô đỉnh, để Chu Trọng Bát thải âm bổ dương!"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com