webnovel

chapter 8

-Và người anh ấy yêu bao kiếp qua vẫn luôn là tôi?

Nhận được cái gật đầu của Tát An, tôi cắn môi. Thảo nào ngay lần đầu gặp anh ta, tôi đã có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Tựa như đã từng quen rất lâu.

-Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?

Tôi hỏi.

Không Linh và Tát An không đáp tôi, họ đưa mắt nhìn nhau trao đổi điều gì đó. Sau đó chỉ thấy Không Linh nặng nhọc gật đầu, Tát An mới khó khăn mở lời:

-Bây giờ chỉ còn một cách. Chính là giết Minh Tuấn. Nếu giết được Minh Tuấn thì cái thai trong bụng em sẽ không phát triển được nữa. Em cũng sẽ không bị hồn nát xương tan

-Giết?

Không phải Minh Tuấn đã chết rồi sao? Sao có thể chết thêm được một lần nữa chứ.

-Nghĩa trên mặt chữ đó má_Không Linh nhìn tôi, dẫu môi một cái tỏ vẻ khinh thường. Giống như trong mắt hắn ta ai cũng là kẻ ngốc vậy đó.

Tôi không đáp, chỉ thấy nghẹn ở nơi cuốn họng. Những giọt nước mắt kiềm nén đã lâu bỗng dưng trào ra.

 Tại sao? Tại sao mọi việc đều xảy ra với tôi nhiều đến thế này. Vốn dĩ tôi chỉ là một con người bình thường, sống bên bố mẹ, sau này sẽ lấy một người con trai mình yêu, lập gia đình, yên yên ổn ổn đến già.

Rốt cuộc...tôi đã làm già sai? Mà khiến mọi chuyện ra nông nổi này cơ chứ?

Tôi khóc rất to, Không Linh và Tát An ở bên cạnh bối rối không biết làm cách nào để dỗ dành tôi.

Không một ai để ý rằng chén muối trên cửa sổ đen lại. Một tiếng quát ầm ĩ giận dữ vang lên:

-Thằng nào làm con vợ tao khóc?

...