webnovel

chapter 1

Bạn trai tôi c.h.ế.t rồi.

Bị xe đâm c.h.ế.t

C.h.ế.t rất thê thảm

Ngày nhìn thấy thi hài của anh cả bầu trời của tôi như sụp đổ.

Người con trai tôi dành cả thanh xuân để yêu bây giờ lại nằm lặng yên trong lòng tôi, đến cả khuôn mặt của anh cũng không còn nguyên vẹn. Mắt tôi càng lúc càng nhòa đi, âm thanh hỗn loạn từ xung quanh vỡ vụn đi bóp nghẹt trái tim của tôi. Đau đến nghẹt thở.

Tôi không thể biết được, ngày hôm đó mình đã khóc nhiều đến như thế nào chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dậy đã là ngày thứ ba sau hôm ấy và bạn trai của tôi bây giờ đã trở thành cái xác lạnh lẽo trong lòng đất.

Và kể từ hôm ấy, cuộc sống của tôi bắt đầu có những việc rất lạ xảy ra. Rõ ràng nhất chính là tối nào tôi cũng nằm mơ thấy anh. Ban đầu chỉ là những ảnh mờ nhạt nhưng dạo gần đây hình dáng của anh hiện lên một cách rất rõ ràng.

-Chi Tâm, anh nhớ em.

Bàn tay lạnh toát của anh nắm lấy tay tôi, cái lạnh ấy làm tôi cảm thấy hơi sợ nhưng vẫn không rút tay lại. Bởi lẽ, tôi nhớ anh, nhớ anh vô cùng.

-Em cũng nhớ anh.

Tôi nấc lên, nghẹn ngào ôm anh khóc. Vừa khóc vừa đấm vào lưng anh, oán trách:

-Vì sao, vì sao anh lại bỏ em chứ?

-Anh xin lỗi.

-Anh hứa sẽ dẫn em đi Bắc Kinh.

-...

-Còn hứa sau này sẽ cưới em.

-...

Anh yên lặng không đáp lại mặc cho tôi nháo loạn khóc lóc một hồi. Sau đó lại dịu dàng lau đi nước mắt của tôi, mãi một lúc sau mới hỏi rằng:

-Em vẫn còn muốn bên anh chứ?

Tôi không ngần ngại mà gật đầu, trước mặt tôi là người tôi yêu, kiếp này kiếp sau cả kiếp sau nữa tôi vẫn nguyện ý ở bên cạnh anh.

-Nhưng bây giờ chúng ta âm dương cách biệt, rất nhanh anh sẽ rời đi không phải sao?

Nghe tôi hỏi, anh chỉ cười rồi xoa đầu tôi, bảo rằng:

-Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay em.

Vĩnh viễn. Từ ấy có sức nặng như thế nào mãi sau này tôi mới có thể hiểu được, mà cho đến khi hiểu ra, tôi đã đặt một chân vào âm phủ rồi.

Anh đặt một nụ hôn lên môi tôi, đêm ấy trời điên đất đảo.

Kể từ lúc đó, đêm nào anh cũng đến gặp tôi, dù biết đó chỉ là mộng, nhưng có thể gặp được anh tôi nguyện lừa dối bản thân, đắm chìm vào trong đấy.

Cho đến khi, tôi nhận ra thân thể mình có những thay đổi rất bất thường. Bố mẹ thường hay than phiền rằng tôi rất gầy, gầy đến mức xanh xao. Càng kì lạ hơn nữa, bản thân tôi cảm nhận được ở trong người mình đang tồn tại một sinh mạng mới.

Tôi đem việc đó kể với anh. Nhưng phản ứng của anh rất đỗi bình thường, anh đặt tay lên bụng tôi, sau đó nở một nụ cười rất kì quái.

Kì quái đến quỷ dị.

Tôi sợ hãi hất tay anh ra, sau đó lùi người lại, khuôn mặt ban nãy của anh làm tôi cảm thấy bất an, cảm giác tựa như bản thân mình vừa rơi vào một hố đen không có lối thoát.

Anh chỉ đứng yên đó, nghiêng đầu nhìn tôi, rồi vẫn giọng nói dịu dàng ấy cất lên, ánh mắt tràn ngập sự hài lòng:

-Gia đình chúng ta sắp đoàn tụ được với nhau rồi. Em có cảm thấy hạnh phúc không?

....