Cảnh Y Nhân nói cực kỳ thản nhiên, nhưng lại để lộ một nỗi đau không nói nên lời, tựa như cô đã từng trải qua vậy.
Các sinh viên nghe mà lông tơ dựng đứng lên, còn buồn nôn nữa.
Cảnh Y Nhân nghĩ, khi đó nếu không phải cô vẫn còn nhỏ, chắc hoàng đế cữu cữu đã lăng trì cô rồi.
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Minh Tuấn nhìn cô chăm chú: "Bảo thủ nhất là gì?"
"Bảo thủ nhất chính là rượu độc, rượu uống tới cổ là chết, không cảm nhận được sự đau đớn." Cho dù có thì cơn đau thấu tận tim gan kia cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.
Nói rồi Cảnh Y Nhân nhếch miệng, nở một nụ cười giễu cợt.
"…" Đôi mắt sâu thăm thẳm của Phó Minh Tuấn chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó rời mắt đi, tiếp tục giảng bài ngày hôm nay.
"Hôm nay sẽ nói tới rượu độc. Ai biết rượu độc có mấy loại không?"
"…" Câu hỏi của Phó Minh Tuấn lôi kéo suy nghĩ của Cảnh Y Nhân trở về.
Rượu độc còn có mấy loại ư? Sao trước giờ cô chưa từng biết?
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com