Giọng nói của ngập tràn sự giận dữ.
Sau đó, một người đàn ông cao to trong bộ vest giữ bộ mặt lạnh te, đôi mắt đăm đăm, giúp đẩy xe lăn đi vào trong khu phòng riêng của Cố thiếu gia.
Người ngồi trên xe lăn là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, mái tóc dài của cô xõa tung, đôi mắt đen láy trong veo và sáng ngời.
Làn da của cô trắng muốt... Nhưng lại là sắc trắng nhợt nhạt của người bị bệnh đã lâu.
Hai chân của cô không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn phải ngồi xe lăn, bởi cô mang trong mình một thứ bệnh kỳ quái. Cứđến một thời gian cốđịnh nào trong ngày, cô sẽ vô cùng yếu ớt, lúc nghiêm trọng, cô thậm chí còn chẳng nhúc nhích nổi một đầu ngón tay, y hệt như người thực vật.
Người nhà từng đưa côđi gặp không biết bao nhiêu bác sĩ, kiếm đủ mọi danh y trên thế giới, nhưng dẫu vậy thì vẫn chẳng biết được bệnh của cô là bệnh gì, chứđừng nói đến việc điều trị.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com