webnovel

Chương 4: Bóng ma sau giờ học

Trường trung học Minh Sơn nằm ở ngoại ô thị trấn Hạ Lưu, từ lâu đã là nơi được mọi người đồn đại về những hiện tượng kỳ lạ. Nhưng nổi bật nhất trong những câu chuyện ma mị ấy là về một nữ sinh với đôi mắt đỏ hoe như máu.

Chuyện kể rằng nhiều năm về trước, có một cô nữ sinh tên Lan bị bạn bè trong lớp bắt nạt đến mức tinh thần cô suy sụp. Cô quyết định tự tử trong phòng vệ sinh nữ của trường vào một đêm mưa tầm tã. Kể từ đó, người ta bắt đầu thấy bóng dáng một cô gái với đôi mắt đỏ xuất hiện trong các hành lang vắng vẻ vào ban đêm, đặc biệt là gần khu nhà vệ sinh nơi cô đã tự kết liễu đời mình.

Những sự mất tích không lời giải đáp của học sinh và giáo viên bắt đầu xảy ra. Người ta đồn rằng những ai nhìn vào đôi mắt đỏ của cô sẽ bị nguyền rủa và biến mất một cách bí ẩn. Đôi mắt đó không chỉ đỏ vì máu, mà còn vì hận thù và oán hận chất chứa.

Học sinh thường xuyên nghe thấy những tiếng động kỳ lạ trong đêm: tiếng nước nhỏ giọt trong nhà vệ sinh, tiếng bước chân kéo dài dọc hành lang, và cả tiếng khóc ai oán. Nhiều học sinh kể rằng họ đã nhìn thấy hình ảnh một cô gái với đôi mắt đỏ hoe đứng lặng lẽ ở cuối hành lang, nhìn chăm chăm vào họ trước khi biến mất trong bóng tối.

Một tối nọ, sau giờ học, Nam - một học sinh lớp 11 tò mò muốn khám phá sự thật, quyết định ở lại trường một mình. Anh mang theo đèn pin và máy ảnh, hy vọng ghi lại được hình ảnh của nữ sinh mắt đỏ. Khi Nam tiến vào khu nhà vệ sinh, đèn pin bỗng dưng tắt ngấm và tiếng khóc nức nở bắt đầu vang lên. Nam cảm thấy không khí lạnh lẽo, những giọt nước từ trần nhỏ xuống mặt đất tạo thành âm thanh rợn người.

Nam tiến sâu hơn vào nhà vệ sinh, ánh đèn pin chập chờn, mỗi bước đi khiến tim anh đập mạnh hơn. Bỗng nhiên, anh nhìn thấy đôi mắt đỏ trong gương, ánh mắt đầy hận thù và đau khổ. Nam chớp mắt, và khi mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng trong một không gian khác - một phòng học cũ kỹ, bàn ghế bị lật đổ, và trên tường đầy những dòng chữ bằng máu: "Hãy giúp tôi", "Đừng bỏ rơi tôi", "Họ đã làm gì tôi?".

Cảm giác kinh hoàng bao trùm lấy Nam. Anh nghe thấy tiếng bước chân kéo dài phía sau và quay lại, thấy bóng dáng của Lan với đôi mắt đỏ hoe đang tiến về phía mình. Nam cố gắng chạy, nhưng đôi chân như bị cột chặt, không thể di chuyển. Tiếng cười man dại của Lan vang lên trong không gian tĩnh lặng, càng lúc càng gần.

Nam chạy ra khỏi nhà vệ sinh, lòng đầy hoảng loạn, nhưng càng chạy, anh càng lạc vào các phòng học khác nhau. Tiếng bước chân của Lan cứ bám riết, theo sau anh trong từng hành lang. Anh cố gắng trốn vào một phòng học, đóng chặt cửa lại, nhưng tiếng đập cửa rầm rầm vang lên ngay sau đó, khiến Nam rùng mình. Anh nghe thấy tiếng thì thầm đáng sợ của Lan qua khe cửa: "Hãy giúp tôi...".

Nam chạy tiếp qua nhiều phòng học khác nhau, nơi mà mỗi căn phòng lại có tiếng động kỳ lạ, tiếng cười điên dại, và hình ảnh của Lan xuất hiện chập chờn trong bóng tối. Anh cố gắng trốn trong một phòng học cuối cùng, nhưng ánh mắt đỏ hoe của Lan xuất hiện ngay trước mắt anh, và cô gái thì thầm: "Đừng bỏ rơi tôi..."

Nam hét lên, nhưng âm thanh không phát ra được. Mọi thứ trở nên tối đen. Khi Nam tỉnh dậy, anh thấy mình nằm trên sàn nhà vệ sinh, đèn pin vẫn sáng yếu ớt bên cạnh. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng cảm thấy một sự hiện diện lạnh lẽo bên cạnh. Quay đầu lại, Nam thấy Lan đứng ngay bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh.

Nam thoát khỏi trường Minh Sơn với tâm trạng hoảng loạn, nhưng từ đó cuộc sống của anh không còn như trước. Anh bắt đầu có những ảo giác, nghe thấy tiếng bước chân, tiếng khóc, và nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe trong giấc mơ lẫn hiện thực. Nam dần mất kiểm soát, không còn phân biệt được thật - giả, ngày - đêm. Những người xung quanh thấy Nam trở nên khác lạ, trầm lặng và hoảng sợ.

Cuối cùng, không chịu nổi sự ám ảnh và những tiếng thì thầm ghê rợn, Nam quyết định tự tử để thoát khỏi cơn ác mộng không hồi kết. Nam ra đi trong sự đau đớn và tuyệt vọng, mang theo bí mật kinh hoàng của trường Minh Sơn.

Câu chuyện về "Bóng Ma Cuối Giờ Học" tiếp tục lan truyền, trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng cho tất cả học sinh trường Minh Sơn. Những ai dám ở lại trường sau giờ học, nếu còn sống sót, đều khẳng định rằng họ đã nhìn thấy đôi mắt đỏ đầy hận thù của Lan. Và kể từ đó, không ai còn dám thách thức bóng ma ấy nữa. Họ chỉ biết cầu nguyện cho sự bình yên và hy vọng không phải đối mặt với đôi mắt đỏ ấy trong những buổi chiều tối cô đơn nơi trường Minh Sơn.