webnovel

Cuộc Gặp Gỡ Thần Bí

Nữ quản lý cảnh cáo Azriel khi cô đưa ra vài đồng bạc. Azriel bỏ chúng vào tạp dề và rời khỏi điền trang. Azriel biết rằng nếu mình về trễ muộn một chút, cô sẽ bị mắng vì lười biếng. Cô vội vã băng qua khu rừng và đi về phía cửa sau.

"Nè, cô đi đâu mà vội thế?"

Một người đàn ông tóc vàng sẫm xuất hiện từ sảnh huấn luyện và gọi cô. Ngay khi nhìn thấy cô, anh ta mỉm cười một cách kỳ lạ và tiến gần lại cô.

Azriel vội vàng cúi đầu, "Thưa ngài, tôi đi chợ thôi ạ."

Người đàn ông này là người thừa kế của Bá tước Colter và là anh trai duy nhất của Deborah, anh ta chính là Damon Colter. Damon quan sát cơ thể của Azriel với đôi mắt lấp lánh. Mặc dù trong gầy và nhỏ, cơ thể 16 tuổi của cô đang phát triển và những đường cong mượt mà bắt đầu hiện rõ ra. Anh nhìn Azriel thật lâu, anh phát hiện ra khuôn mặt của cô đẹp đến mức không từ nào có thể miêu tả, cô còn xinh đẹp hơn cả người em gái Deborah cơ, người được cho xinh đẹp nhất thế giới. Deborah đối xử với cô rất tệ và bạo lực, thường xuyên cho Azriel ăn tát vì sự xinh đẹp của cô.

"Azriel bận đồ ngay ngắn và trong trưởng thành hơn tí thì cô thật xinh đẹp tuyệt vời." Damon mím môi và cười tủm tỉm.

"Này, sao cô không phục vụ ta tắm? Cô nhận được sự yêu thích của ta thì không cần phải làm những việc như vậy đâu."

"Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp rồi."

"Có việc gì gấp hơi ta ư?'

Azriel lùi vài bước nhẹ về phía sau, và cố né tránh bàn tay đang tiến gần lại cô của Damon, khiến anh khó chịu mà cau mày. Azriel nắm chặt chiếc váy trong sợ hãi, cô lịch sự chào và tạm biệt anh.

"Đó là một việc rất gấp đấy ạ. Tôi tin rằng ngài sẽ hiểu và thông cảm cho tôi mà."

Khi cô đang nhanh chóng chạy đến cửa sau, Azriel cảm thấy ánh mặt của Damon đang nhìn cô, dán chặt vào phía sau lưng cô. Ánh mắt anh chỉ dừng lại khi cô đã ra khỏi lâu đài. Cô lo lắng nên đã ho rất nhiều, cô cố gắng vuốt ngực để nuốt cơn ho. Trong lòng cô rất bất an, tim còn đập nhanh nữa.*thình thịch thình thịch...* Ngày tháng dần trôi qua đi, thái độ và cư xử của ngài Damon càng trở nên khác thường. Azriel biết rất rõ, một cô gái mồ côi từ nhỏ đã là nô lệ như cô, sao có thể tránh sự đụng chạm của ngài chứ?

Azriel thì thầm nhỏ "Mình cần phải chạy trốn thôi"

Nhưng bằng cách nào? Và đến đâu? Điều này thật khó mà. Mặc dù chế độ nô lệ đã bị bãi bỏ 2 năm trước, nhưng một cô gái không có người giám hộ, trên người còn có dấu ấn..có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Azriel đã rất may mắn, ít nhất cô không bị bán cho các quý tộc như một món đồ chơi hàng đêm.

Azriel rất thận trọng vì không một ai có thể tin tưởng được. Một gái không có bất kì quyền lực nào thậm chí không có một giám hộ sẽ không có ai chịu giúp đỡ. Cô rất rõ về điều này, chính những người giám hộ từng mỉm cười với cô và đã bảo cô xem họ là cha mẹ của mình, đã bán cô đi.

Azriel thì thầm nhỏ "Nhưng mình không thể ở đây mãi như vậy được"

Azriel trốn thoát, nhưng phía trước chắc chắn còn rất nhiều điều khủng khiếp đang chờ cô. Có lẽ cô sẽ hối hận về quyết định của mình, và tự nhủ rằng tốt hơn là mình nên chịu đựng cuộc sống với gia đình Colte. Với một người bị bỏ lại trên thế giới một mình, khiến cô sợ hãi và chỉ có sợ hãi hơn. Cô chuẩn bị tinh thần chạy trốn, kể từ khi cô từ bỏ hy vọng rằng người đặt tên cho cô 'Azriel Esthera' sẽ đến cứu cô. Những đồng xu bị bẩn mà cô đã kiên trì kiếm trong 2 năm qua được phủ bởi một tấm chăn sờn cũ trong phòng trong đống rơm. Một cô gái chưa đủ tuổi và không có tiền lương như cô thật sự rất khó khăn trong việc tiết kiệm. Mặc dù vậy, nhưng cô đã tìm mọi cách để xoay sở và tiết kiệm được kha khá tiền cho đến nay.

Khi đến chợ, cô đã mua ba kí bơ theo yêu cầu của nữ quản lý. Sau đó cô bỏ số tiền lẻ vào túi rồi cô nhìn lên chiếc đồng hồ được treo trên tường của cửa hàng. Vì cô đã vội vàng đi, nên giờ vẫn còn một chút thời gian.

Cô thì thầm "Mình có thể ghé qua tiệm sách. Hy vọng sẽ có một công việc cho mình."

Tay nắm chặt túi đựng bơ, cô chạy lẻn vào con hẻm nhỏ trong chợ. Một tiệm sách với tấm bảng cũ nát ở nơi hẻo lánh đã lọt vào tầm mắt của cô. Ngay cổng vào, những cuốn sách cũ được chất đống dường như chúng sắp đổ.

"Chào Azriel nhé," một người đàn ông lớn tuổi, đeo kính chào cô khi cô đi ngang qua chồng sách.

"Xin chào, ông Warden"

"Cô đến đúng lúc đó, tôi đang có một việc cho cô này."

Một nụ cười nở trên khuôn miệng nhăn nheo của ông khi ông đưa cho cô một gói hàng và một quyển sách cũ. Azriel nhận những món đồ và nở nụ cười rạng rỡ.

"Tôi chỉ cần viết lại bằng Limble thôi đúng không?"

"Đúng vậy. Hãy trả nó khi cô xong nhé. Tôi sẽ đưa cho cô năm đồng bạc."

Limble là ngôn ngữ viết được sử dụng rộng rãi nhất trên lục địa, những người dân bình thường cũng sử dụng nó. Những người có thứ hạng cao hơn thường sử dụng ngôn ngữ Lemm, một dạng cũ hơn, thay vì dùng Limble. Lemm cũng được sử dụng cho các tài liệu chính thức trong vương quốc và như một văn bản chung để giao tiếp giữa hai quốc gia với nhau. Vì lí do đó, những quyển sách có xu hướng được viết bằng Lemm thay vì Limble.

Azriel đã tiết kiệm số tiền kiếm được từ việc dịch văn bản Lemm sáng Limble. Vì không nhiều người biết đến Lemm nên đó là một công việc được trả lương khá cao. Năm đông bạc cho mỗi quyển sách, tương đương mức lương hàng tháng đó Bá tước Colte quy định. Trong những trường hợp bình thường, tiền lương của cô ít nhất phải là một trăm đồng bạc, nhưng Bá tước Colte không đời nào trả cho cô nhiêu như vậy cả.