Lâm Thịnh đi một vòng dọc theo con đường bán thú cưng, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút phản ứng của hoa văn trên mu bàn tay của mình. Phản ứng không quá mạnh mà cậu chỉ lờ mờ cảm thấy có sự thay đổi yếu ớt. Nếu không phải do cậu để ý từng thay đổi nhỏ thì e rằng cũng không thể phát hiện được.
Ngay trước cửa hàng thú cưng thứ hai từ cuối lên, cậu đi chậm dần rồi từ từ dừng lại trước một chiếc bình thủy tinh được bày ở cửa. Trong bình nhốt một con thằn lằn già nua màu nâu đen. Con thằn lằn này nhìn trông vô cùng kỳ quái. Nó có lớp da màu nâu đậm nhưng cặp mắt lại có màu xám nhạt. Lâm Thịnh chú ý tới làn da đầy nếp nhăn của nó, nhìn nó đã rất già, già đến mức không muốn lãng phí sức lực để cử động, dù chỉ là nhúc nhích lấy một cái.
Khi Lâm Thịnh nhìn vào đôi mắt của nó, cậu mơ hồ cảm nhận được sự lạnh nhạt. Đó là một loại cảm xúc rất quái dị: lạnh nhạt đến cực cùng, tàn nhẫn mà bình tĩnh.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com