Mộc Hàn Yên âm thầm buồn cười, tất nhiên nàng biết mẫu thân giận quá nói vậy thôi, có điều được nhìn thấy bộ dạng sợ sệt như vậy của phụ thân, trong lòng Mộc Hàn Yên thầm thấy sảng khoái và cảm giác đạt được thành tựu kỳ lạ. Dù sao ước chừng không ai có thể thấy được bộ dạng sợ phu nhân của phụ thân, mà mình lại có phúc được nhìn thấy như vậy, không thấy đúng là lãng phí!
Việt Phàm Linh lại ôm lấy Mộc Hàn Yên dặn dò rất nhiều, lúc này mới buông nàng ra. Sau đó bà quay sang bĩu môi với Mộc Duệ An đang ngồi co ro trong góc tường. Mộc Duệ An vội vàng nhảy dựng lên, quay trở về vị trí ban đầu, bắt đầu dặn dò Mộc Hàn Yên mọi chuyện.
"Được rồi, hãy thu dọn một chút, đi gặp mấy vị trưởng lão rồi xuất phát." Mộc Duệ An nói.
"Phải rồi, còn có ai đi nữa không?"
"Vốn dĩ Hàn Phong cũng nên đi, có điều nó vẫn đi luyện tập chưa về, vì thế lần này có con, Mộc Phong và Mộc Thành nhà Nhị trưởng lão đi." Mộc Duệ An nói.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com