webnovel

Tình Yêu Chú Và Cháu

Trong ngôi nhà nhỏ nhắn, có một cô gai đang mãi loay hoay trong phòng bếp Nhìn cô có vẻ rất bận rộn, không có gì có thể làm ảnh hưởng cô lúc này Thân hình mảnh khảnh, nhỏ nhắn, mái tóc nâu xoắn nhẹ bao gọn hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái Cô gái có vẻ đang rất bận rộn với việc nấu ăn, hình như đây là một bữa ăn rất quan trọng Nếu như ai nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ cô gái như một người vợ đảm đang của gia đình Tất bật chuẩn bị cơm nước cho chồng,nhưng mấy ai biết được cô gái đang nấu cơm cho một người mà cô yêu quý, kính trọng "Cạch "tiếng mở cửa nhẹ nhàng của ai đó bước vào Cô gái vừa nghe thấy môi nhỏ nhắn liền mỉm cười Đôi chân thoăn thoắt chạy nhanh ra ngoài cửa miệng nhẹ nhàng cất tiếng nói: "A! Mừng chú đã về! "tiếng nói mang theo sự vui vẻ, hồn nhiên như người mình đợi lâu nay đã về "Chú về rồi đây My Nhi! "người đàn ông được cô gọi là chú kia khẽ mỉm cười nhẹ Đôi môi mỏng khẽ cất tiếng gọi tên cô, mỗi lần người kia gọi tên của cô sẽ làm cho cô xao xuyến không thôi nhất là tên "My Nhi" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liếc nhìn người phía sau là một người đàn ông khác Chú ấy là bạn đồng nghiệp của chú, hai người chơi rất thân từ nhỏ và chú ấy cũng biết cô "A! Xin lỗi mời chú vào nhà ạ! "cô khẽ cúi đầu chào rồi xin lỗi "Đừng bận tâm quá lỗi do chú đã đến lại không báo trước cho cháu "người chú kia tỏ vẻ ái ngại đối với cô tay gãi gãi đầu trong rất đáng yêu a! "Đường đột như thế này không sao chứ! "người đàn ông nãy giờ im lặng kia khẽ lên tiếng Đôi tay to lớn kia nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cô "Vâng! "cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mặt của cô hiện lên những phiếm hồng nhạt,mỗi lần người đàn ông kia sờ đầu cô,cô đều cảm thấy rất ngại ngùng. Người đàn không sờ đầu cô nữa quay qua nói với người kia:"Vậy để tôi đi lấy tập tài liệu,cậu tới đằng kia ngồi trước đi!My Nhi dẫn chú đi đi con! " "Dạ! "cô ngọt ngào trả lời "Xin lỗi vì đã làm phiền "người kia lại tỏ vẻ ái ngại nhìn cô "Không sao ạ! "cô cũng không phải là người keo kiệt đến không cho người khác vào nhà nga! Lòng chợt thầm nghĩ "Ha chú lại sờ đầu mình nữa rồi "

DaoistKAYbOL · Ciudad
Sin suficientes valoraciones
28 Chs

Phiên Ngoài Chuyện: Chương 6

Đồng nghiệp áp tai lên cửa nghe ngóng tiếng động bên trong, nhếch khóe miệng cười hả hê, móc điếu thuốc trong túi quần ra ngậm vào miệng, vừa gọi điện thoại vừa đi xuống lầu.

"A lô? Lông Chân? Lái xe tới nhà Jerry đón tôi đi… Thì là Jerry lần trước ấy, anh bạn cộng sự của tôi. Tối nay đụng phải người yêu ngốc xít của cậu ta, cảnh tượng đó hả chậc chậc chậc, tôi thấy đêm nay cậu ta bị đánh bay mất nửa cái mạng rồi ha ha ha! … Đúng rồi, người yêu của cậu ta hệt như con lừa ấy, vung móng hú om sòm! Khi nãy còn mắng tôi là hồ ly tinh, đúng có mắt như mù! Ông đây đẹp trai ngầu lòi thế này, rõ ràng chính là Hồ vương! Ơ! Bé Lông Chân ghen à? Ghen thì cậu qua đây cắn tôi đi…"

Trong nhà, Cổ Tri Vũ bị cái nạng phang trúng bụng ngã phịch xuống đất, gần như nôn hết cả cái dạ dày ra ngoài.

Đào Dũ tự lết đến sô pha, nghiêm túc mà thong dong nhìn Cổ Tri Vũ bò lăn dưới đất. Thấy Cổ Tri Vũ nôn gần xong rồi, Đào Dũ tốt bụng rót cho hắn ly nước: "Nôn xong chưa?"

Sau khi sặc vài hớp, Cổ Tri Vũ tu ừng ực hết nửa ly nước, chật vật bò lên sô pha ngồi xuống, khàn giọng nói: "Nôn xong rồi."

"Nôn xong thì nói em nghe xem, tại sao lại ngoại tình, tại sao muốn chia tay."

Cổ Tri Vũ kinh ngạc nhìn Đào Dũ: "Đầu óc em có vấn đề đúng không? Những gì anh nói với em ở bệnh viện hôm đó, em không nghe hiểu câu nào à?"

"Em không hiểu," Đào Dũ cố chấp nói: "Em không liên lạc với anh ba tháng thì sao chứ? Em nói muốn chia tay bao giờ? Em không tôn trọng công việc của anh bao giờ? Buổi sáng anh đi làm em có nói câu nào không? Hai tháng liên tục tăng ca đến hơn nửa đêm bộ không muốn sống nữa à? Ông chủ của anh có trả anh phí tăng ca không?"

"Anh chính là ông chủ." Cổ Tri Vũ nói.

"Cái gì?" Đào Dũ trố mắt.

"Năm ngoái anh với vài đồng nghiệp tự ra ngoài thành lập công ty. Năm ngoái anh đã nói với em, em đã quên mất rồi." Cổ Tri Vũ uể oải nói: "Lúc trước có một dự án xảy ra vấn đề, anh phải tăng giờ làm việc để đẩy nhanh tiến độ, anh cứ tưởng em hiểu chứ. Nhưng ngay cả công ty này là của anh mà em cũng không nhớ, còn mắng công việc của anh té tát, không chịu nghe anh giải thích, chỉ muốn giục anh từ chức. Anh không đồng ý, em liền đóng sầm cửa bỏ đi."

"Em…" Đào Dũ kinh ngạc không thôi: "Không phải em… em, em thật sự không nhớ anh nói anh mở công ty hồi nào…"

"Em là người như vậy đấy," Cổ Tri Vũ cười khổ: "Một năm chỉ ở nhà ba tháng, quan tâm anh cũng chỉ có một phần tư. Em có biết nhiều năm qua một mình anh cô đơn trong căn nhà này với tâm trạng gì không? Em có biết lần này em bỏ đi biền biệt suốt ba tháng trời, tâm trạng của anh trong ba tháng đó như thế nào không? Em đã bao giờ nghĩ tới chưa? Em chỉ muốn biết tại sao anh lên giường với người khác —— Anh không trách em, em vốn là người vô tâm như vậy, anh chấp nhận, nhưng anh cũng mệt mỏi chứ. Đào Dũ, chúng ta chấm dứt đi."Nói xong, Cổ Tri Vũ đứng lên, lạnh nhạt nói: "Anh đi tắm. Nếu muộn như vậy em không tiện trở về thì ngủ trên sô pha đi. Bắt đầu từ sáng mai chúng ta cứ đường ai nấy đi."

Đào Dũ còn muốn nói gì đó: "A Vũ, em…"

"Đủ rồi, không cần nói nữa."

Cổ Tri Vũ làm bộ không muốn nghe nữa, đờ đẫn đi ngang qua người Đào Dũ, Đào Dũ thình lình nhào tới ôm hông Cổ Tri Vũ từ phía sau, không cho hắn đi.

Cổ Tri Vũ đẩy tay Đào Dũ ra, Đào Dũ lại thuận thế nắm tay Cổ Tri Vũ, Cổ Tri Vũ lại đẩy ra, hắn lại nắm góc áo, nắm dây nịt, nắm quần, ôm bắp đùi, ôm cẳng chân Cổ Tri Vũ…

Bị Đào Dũ quấn như bạch tuộc nửa ngày trời, Cổ Tri Vũ không thể nhịn được nữa quát lên: "Đủ rồi!"

Đào Dũ bị Cổ Tri Vũ kéo qua sô pha, hắn nằm sấp nửa người trên sô pha, níu một bên ống quần của Cổ Tri Vũ không chịu buông tay, ngửa đầu mắt đỏ hoe nhìn Cổ Tri Vũ. Đôi má hóp lại vì ốm đau và phiền muộn mấy ngày nay trông giống hệt cậu thiếu niên gầy yếu mười năm trước một cách kỳ lạ. Mười năm, thật ra cậu thiếu niên nóng tính bộp chộp ấy chẳng thay đổi chút nào, vẫn ngây thơ, bướng bỉnh, tùy hứng, ích kỷ, khao khát tự do nhưng si mê hơi ấm như ngày nào.

Là anh che chở em quá tốt, không đành lòng tổn thương em, không đành lòng buộc em trưởng thành.

Cổ Tri Vũ quay mặt sang chỗ khác, nhìn góc tường hít sâu mấy hơi rồi mới trầm giọng nói: "Đủ rồi, Đào Dũ, bây giờ em làm vậy có ích gì? Dạ dày anh khó chịu, thấy em là muốn nôn."

Đào Dũ chợt mở to mắt, thật sự không thể tin nổi Cổ Tri Vũ lại có thể thốt ra câu cuối cùng đó. Hắn ngơ ngác buông lỏng tay, Cổ Tri Vũ thừa dịp đẩy hắn ra, đi thẳng vào nhà tắm không quay đầu nhìn lại.