Hạ Lăng nói: "Mỏi mắt mong chờ."
Diệp Tinh Phỉ sững sờ cười lạnh: "Chị giả bộ không quan tâm gì chứ?"
Hạ Lăng tỏ vẻ hơi hững hờ: "Giới ca sĩ có người vượt qua chị sao? Chị thật sự hy vọng có thể xuất hiện một đối thủ cạnh tranh đó, không thì cũng hơi cô đơn. Phỉ Phỉ, lúc trước chị đi ra từ Trung tâm huấn luyện Thiên Nghệ, thế nên bây giờ chị cũng sẽ đưa em vào đó, còn về phần có thể được huấn luyện tới mức nào thì phải xem chính bản thân em mà thôi."
Diệp Tinh Phỉ không ngờ, sau khi mình ầm ĩ một trận mà vẫn còn có được cơ hội như vậy.
Nhưng, trong lòng cô ta không hề thấy cảm kích chút nào: "Chị đừng có ở đây mà giả bộ làm người tốt, nhớ khi xưa tôi tự thi đỗ vào Trung tâm huấn luyện Thiên Nghệ, không cần chị đưa vào. Ngược lại, là chị đó, lúc trước nếu không phải nhờ phúc của tôi thì chị có thể được trung tâm huấn luyện nhận vào sao? Chị phải cảm ơn tôi đó!"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com