Hạ Lăng bình tĩnh lại, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình thản: "Tùy anh, Chủ tịch Bùi."
Cô dửng dưng nói: "Thật ra, theo ý tôi, tốt hơn là anh nên rút ống truyền dịch của Phỉ Phỉ ra. Sống như một cái xác không hồn, không thể tự hỏi, không thể làm chủ, thà chết luôn cho xong."
Nói tới đây, cô dừng lại, nhớ tới bản thân mình của kiếp trước.
Đến nay, cô vẫn không hề hối hận về quyết định đó.
Sau khi vị hôn thê của Bùi Tử Hành chết, ban đầu, anh ta chỉ nhốt Hạ Lăng ở một chỗ bí mật trong biệt thự, sai vệ sĩ trông coi, cũng không có hành động khác. Sau đó, khi cô làm ầm lên muốn rời khỏi đó, muốn chia tay với anh ta, điên cuồng hết lần này đến lần khác, mưu toan trốn thoát hết lần này đến lần khác. Có một lần suýt nữa đã thành công.
Lần ấy, trong rừng cây nhỏở gần biệt thự, cô trốn trong đó, bịđội tìm kiếm mà anh ta phái đi khắp núi tìm được. Các thành viên của đội tìm kiếm dùng một đám chó ngao bao vây lấy cô, cô bất lực dựa lưng vào một thân cây lớn, sắc mặt tái nhợt, run bần bật.
Bùi Tử Hành chậm rãi đi từ ngoài vòng vây vào.
Mặt mày anh ta sầm sì, đáng sợđến cực điểm, tóm lấy mái tóc dài rối tung của cô, kéo cô quỳ rạp xuống đất.
"Hạ Lăng," Anh ta dữ tợn nói, "Em dám trốn một lần nữa thử xem, tôi sẽ làm cho em biết cái gì gọi là sống không bằng chết."
Anh ta cứ kéo cô như vậy qua đoạn đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, kéo thẳng về biệt thự. Cành cây trên núi cào rách chiếc váy lụa dài của cô, cào lên làn da tái nhợt mỏng manh của cô thành những vết máu chồng chất, những vết máu đó ngoằn ngoèo nối tiếp nhau không nhìn thấy cuối. Khi cô bị anh ta kéo vềđến phòng ngủ, sớm đã chỉ còn thoi thóp, cả người không còn một mảnh da nguyên vẹn.
Bác sĩ gia đình phải mất cả ngày mới lấy ra hết những mẩu đá vụn găm trên lưng cô.
Lại mất thêm mấy ngày mấy đêm để sát trùng, băng bó, bôi thuốc.
Bùi Tử Hành vẫn luôn canh giữở bên cạnh nhìn cô lạnh lùng, ánh mắt như băng giá.
Người cô rất đau, trái tim càng đau hơn, như bị anh ta vò nát, vứt xuống đất tùy ý giẫm đạp. Tuy nhiên, khi đó cô quá ngu ngốc, quá ngây thơ, xem nhẹ sự tàn nhẫn đáng sợ của anh ta, cô không màng tất cả mà làm ầm ĩ với anh ta, cáu kỉnh chống đối, đập nát mọi đồđạc trong phòng, tuyệt thực, thậm chí tự làm hại mình...
Nhưng anh ta không dao động, chỉ sai người chế tạo nguyên bộ xiềng xích, khóa tay chân cô lại, rồi đổi hết đồ trong phòng thành chất liệu an toàn không gây thương tích.
Cô mắng anh ta, kích thích anh ta: "Bùi Tử Hành, lúc trước tôi đúng là mù mới ở bên anh, tôi không yêu anh, từđầu tới cuối, căn bản chưa từng yêu anh!"
Anh ta nổi cơn thịnh nộ, đánh côđến mức hộc máu, hoa mắt ù tai. Cô vẫn không ngậm miệng, anh ta tra tấn cô dữ dội hơn, tiến vào cơ thể cô một cách thô bạo, đến khi hai người đều kiệt sức, rồi cô bất tỉnh trong vòng tay anh ta.
Hết ngày này qua tháng khác.
Sắc mặt của anh ta càng lúc càng u ám, hơi thở của cô mỏng manh, nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại rằng không hề yêu anh ta. Anh ta càng dữ tợn thất thố thì cô càng sung sướng, thậm chí dù vết thương trên người càng ngày càng nhiều cũng không thèm đểý.
Đến tận một ngày, anh ta nhìn cô thật lâu, vuốt ve gò má cô với sự dịu dàng tưởng chừng đã không còn nữa, giống như vuốt ve một bảo vật quý hiếm.
"Tiểu Lăng." Anh ta dịu dàng nói, "Em sẽ yêu tôi, em sẽ mãi mãi yêu tôi."Ánh mặt trời rọi vào đôi mắt anh ta, như chìm vào một hồ nước sâu không thấy đáy, không phản chiếu lại một tia sáng nào.
Cô bị dáng vẻ của anh ta dọa cho phát sợ, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Anh ta xé toàn bộ quần áo của cô, dùng dây da màu đen trói thật chặt tay chân cô lại, bọc vào áo choàng dài. Sau đó, anh ta bế cô lên xe, nói với tài xế một địa danh mà cô chưa bao giờ nghe thấy.
Đó là một tòa nhà hẻo lánh mà xa hoa.
Được bao quanh bởi những bãi cỏ và rừng cây rộng lớn, an ninh rất nghiêm ngặt. Chiếc Rolls-Royce màu đen của Bùi Tử Hành chạy đến, hơn mười cánh cổng sắt khắc hoa lần lượt mở ra, sau mỗi cánh cổng sắt đều đặt vài trạm gác có súng.
Bùi Tử Hành bế côđi vào.
Một gãđàn ông nhìn như bác sĩ xuất hiện, dẫn đường cho Bùi Tử Hành đưa cô vào căn phòng đã hẹn trước.
"Tôi ước lượng cần khoảng hai mươi ngày," gã nói với giọng hơi lạnh nhạt, "Ngài Bùi, tổ chuyên gia sẽ nộp bảng đánh giáý kiến hoàn chỉnh cho ngài. Đến lúc đó ngài có thểđón côấy đi."
"Tôi muốn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình." Bùi Tử Hành nói.
Giọng điệu của gãđàn ông rất công thức hóa: "Nếu ngài kiên trì muốn thế, khu B có phòng chuyên dành cho khách quý, bên trong cóđường truyền video riêng kết nối với bên này. Cóđiều tôi cần phải nhắc nhở ngài rằng quá trình sẽ không được dễ chịu cho lắm đâu."
Hạ Lăng nghe không hiểu đoạn đối thoại của họ, chỉ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
"Bùi Tử Hành, anh muốn làm gì?!" Cô giận dữ hét lên với anh ta, "Buông tôi ra! Tôi muốn rời khỏi đây!"
Bùi Tử Hành không ngó ngàng đến cô, chỉ xoay người theo gãđàn ông kia ra khỏi phòng.
Những ngày kế tiếp, cô bị một đám phụ nữ xa lạ kiểm tra cơ thể, bọn họ mặc áo khoác trắng, đeo găng tay cao su mỏng, dưới máy quay 360 độ không góc chết, vẻ mặt họ vô cảm dùng đủ loại dụng cụđểđiều khiển cô, ghi chép lại các chuỗi số liệu.
Hạ Lăng nhục nhã muốn chết, nhưng không có sức chạy thoát, tay và chân vẫn bị trói chặt. Bọn họ thay thế sợi dây da Bùi Tử Hành trói cô thành xiềng xích bằng kim loại, mép trong lót da nên sẽ không bị thương. Thủđoạn càng chuyên nghiệp hơn, tư thế ngày càng được phô bày để tiện kiểm tra hơn, nhưng cũng càng khiến người ta khó chịu hơn.
Cô không biết mình đã chịu đựng hết khoảng thời gian đó như thế nào mà chỉ biết sau khi kết thúc kiểm tra thân thể là những lần vặn hỏi vô tận. Đủ loại vấn đề lạnh băng, vô cảm dồn dập ập đến, thần trí của cô không tỉnh táo, từ chối trả lời, hung hăng mắng gộp cả bọn họ và Bùi Tử Hành bằng lời lẽ lộn xộn. Nhưng những phụ nữ mặc áo blouse trắng đó vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc, vừa ghi chép, vừa trao đổi các thuật ngữ chuyên ngành cô nghe không hiểu.
Cuối cùng, Bùi Tử Hành tới đón cô.
Ngày hôm đó, Hạ Lăng bị khóa trên ghế dài, trên người đắp một tấm vải mỏng màu trắng, hơi thở thoi thóp nhìn anh ta tiến tới từng bước một, cởi áo choàng dài trên người và khom lưng xuống cẩn thận bọc lấy cô.
"Tiểu Lăng, chúng ta về nhà thôi." Anh ta dịu dàng nói, đưa tay tỉ mỉ vuốt ve lông mày và khóe môi cô.
Hạ Lăng dùng hết tất cả sức lực, cắn một nhát lên bàn tay anh ta.
Gãđàn ông vô cảm dẫn bọn họ vào, lúc đầu lẳng lặng nhìn cảnh này, sau đó nói: "Ngài Bùi, ngài nên tin tưởng kết quảđánh giá từ các bác sĩ chuyên nghiệp của chúng tôi, côấy không phù hợp với dựán này, quá nguy hiểm."
Bùi Tử Hành kiên nhẫn rút bàn tay bị thương ra khỏi miệng của Hạ Lăng, còn dịu dàng lau vết máu nơi khóe môi giúp cô: "Tôi chỉ cần phương án thực hiện và dụng cụ, các người mau chóng đưa tới đi."
Gãđàn ông kia im lặng một lát, ánh mắt nhìn cô có tia thương hại.
"Như ngài mong muốn, ngài Bùi."
Trở lại biệt thự của Bùi Tử Hành, anh ta nhốt cô vào một không gian nhỏ hẹp. Tay chân, cổ và thắt lưng bị dây xích da cốđịnh chặt chẽ xuống sàn, không thể nhúc nhích được mảy may, mặt dưới được phủ một tấm thảm lông mềm mại như bông, miệng bị nhét quả cầu nhỏ bằng bạc chạm rỗng, không thốt ra được tiếng.
Yên tĩnh tuyệt đối, bóng tối vô tận.
Hạ Lăng kinh hoảng nghe tiếng tim mình đập càng ngày càng rõ ràng hơn, trong đầu dần nổi lên ảo giác, hít thở khó khăn, gần như phát điên. Khi sắp sửa sụp đổ, một luồng ánh sáng xuất hiện trước mắt, cánh cửa đóng chặt được mở ra, thân hình cao lớn của Bùi Tử Hành giống như thiên thần, cầm roi da trong tay bước vào.