Hạ Lăng biết không lay chuyển được hắn nên không kiên trì nữa mà nghe theo sắp xếp của hắn.
Bùi Tử Hành sợ cô lạnh nên đưa tay quàng vai cô, ôm cô vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể của mình bảo vệ cô khỏi hơi lạnh xung quanh. Pháo hoa được đốt lên, hắn ra hiệu cho cô ngửa đầu ra xem: "Hoa diên vĩ em thích nhất."
Còn có cả hoa hồng hắn cảm thấy xứng với cô nhất nữa.
Vố số pháo hoa nở rộ trong đêm rồi tan biến tựa như bữa tiệc tráng lệ, khiến lòng người mê mẩn không thôi.
Hạ Lăng thì thầm: "Đẹp thật đấy." Các cô gái bẩm sinh đã hướng tới cái đẹp, cô vươn cao tay lên như nắm lấy pháo hoa giữa không trung. Cô nhìn ánh sáng lấp lánh thay đổi giữa ngón tay rồi chợt nói: "Mong rằng hằng năm đều có ngày này, hằng tháng tháng đều có ngày này."
Cô vừa nói xong đã tự nhận thấy rằng mình lỡ miệng.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com