Tuần An đề nghị: "Hát đi. Ở đây có vài cô tiểu thư học nhảy cổ điển và ballet, được huấn luyện bài bản từ lúc 3, 4 tuổi rồi. Cũng từng giành được giải thưởng quốc tế đấy, cậu không đấu lại được bọn họ đâu."
Hạ Lăng cảm thấy có chút không phục: "Nhỡ tôi có thể thắng được thì sao."
Thấy cô đáng yêu, cậu ta không kiềm chế được mà xoa đầu cô.
Cô tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu đừng xem thường tôi!"
"Được, được. Tôi không xem thường cậu." Tuần An nhịn cười: "Nhưng tôi lại muốn nghe cậu hát cơ. Lúc nói chuyện giọng cậu đã hay như vậy thì chắc lúc hát sẽ vô cùng hay đấy."
"Đương nhiên rồi." Cô đắc ý, hơi kiêu ngạo hếch cằm: "Tôi biết rất nhiều bài. Trước kia ở trại trẻ mồ côi, mỗi lần tôi hát sẽ có rất nhiều người xúm lại nghe."
Tuần An tủm tỉm cười: "Cậu biết hát bài nào?"
Cô liệt kê tên mấy bài hát, còn nói: "Tôi còn biết tự phối nhạc đấy."
Cậu ta nói: "Thật á? Sáng tác một bài tôi nghe với."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com