Hạ Kỳ sải bước thật dài đến gần và kéo Tiểu Miêu Miêu vào lòng. Cô bé không thoải mái lắm, nhích đầu sang một chút, để lộ khuôn mặt ra ngoài, thở hổn hển:
"Thất cách cách, anh sắp làm em ngộp chết rồi!"
Hạ Kỳ nhìn chằm chằm vào Tiểu Miêu Miêu, khiến cô bé rụt cổ lại như chột dạ: "Thất cách..."
"Bốp!"
Tiểu Miêu Miêu còn chưa nói xong, tay Hạ Kỳ đã tét vào mông Tiểu Miêu Miêu.
Đôi mắt to đen láy trợn tròn, cô bé đưa tay che mông mình lại, gương mặt vừa ửng đỏ, vừa nóng bừng, không rõ là do nóng hay do xấu hổ.
"Thất cách cách, anh đánh em?"
Tiểu Miêu Miêu tức giận đến nỗi quai hàm bạnh ra, hung dữ lườm Hạ Kỳ: "Miêu Miêu không thèm để ý đến anh nữa."
"Em chạy lung tung làm người khác lo lắng, thế mà còn cãi lý à?"
"Hừ!"
Tiểu Miêu Miêu dùng âm mũi hừ lạnh một tiếng. Cô bé khoanh hai tay lại, ngoảnh đầu sang hướng khác, không thèm nhìn Hạ Kỳ. Dáng vẻ trông như sẽ không bao giờ để ý đến Hạ Kỳ nữa.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com