Tiểu Miêu Miêu không biết nhảy từ đâu ra, chỉ ngón tay mũm mĩm vào những chiếc bánh ú lớn, nhỏ khác nhau ấy, cười rất vui vẻ: "Ha ha, chú út, mấy chiếc bánh ú chú gói xấu y như chú vậy."
"Tiểu... Miêu... Miêu!" Miêu Kỳ Phong trợn mắt nhìn gương mặt hớn hở của Tiểu Miêu Miêu, nghiến răng ken két. Tiểu Miêu Miêu nghịch ngợm làm mặt quỷ, hét lên bổ nhào vào trong lòng Hạ Kỳ: "Thất cách cách, cứu em với. Chú út định đánh Miêu Miêu này!"
Hạ Kỳ vội vàng ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng, nhìn sang Miêu Kỳ Phong đang xanh mặt thì không khỏi phì cười: "Phong Tử, con bé chỉ biết nói lời thật lòng thôi, cậu đừng chấp nhặt với nó."
Miêu Kỳ Phong: "…"
Đây là vợ chồng hợp tác bắt nạt người cô đơn lẻ bóng như cậu hả?
"Khụ khụ…"
Hạ Lâm vẫn luôn im lặng giả vờ ho hai tiếng, phụ họa thêm: "Em cảm thấy chỉ cần có lòng thì vẫn là bánh ú ngon."
"Đúng đúng."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com