Cuối cùng, trong sự vùng vẫy không ăn thua của Tôn Cường, Trương Huyền vẫn đánh ngất lão ta.
Tôn Cường hôn mê, ngón tay Trương Huyền vừa chạm vào lão thì trong đầu lập tức xuất hiện thư tịch.
Bấy giờ Trương Huyền mới ngộ ra.
Người nếu tỉnh táo, chỉ cần đánh quyền, dẫu chẳng phải là võ công cũng sẽ hình thành thư tịch. Hơn nữa, theo thời gian, nội dung ghi chép trong ấy cũng sẽ khác đi. Bởi vì con người là sinh mệnh có khả năng học tập, khuyết điểm cũng không thể nào cố định, không thay đổi.
Còn người đang hôn mê thì cũng giống như một vật phẩm, chỉ cần chạm vào cũng sẽ xuất hiện thư tịch.
Hai dạng này không hề xung đột nhau, để phân biệt cũng rất đơn giản, đo là có ý thức hay không.
Biết được thư viện còn có đặc tính này, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau mà gặp phải trường hợp tương tự vợ của Lăng Thiên Vũ, chỉ cần sờ vào là được rồi, khỏi phải xoắn xuýt, điên đầu suy nghĩ nữa.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com