Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này đã biết lão gia nhà mình là Danh Sư, nên mới hối hả chạy qua đây.
Nhờ vậy, địa vị mình cũng đã được nâng lên rồi!
Cũng đúng, dù thế nào thì mình cũng là quản gia của Danh Sư, dẫu có là tể tướng cũng phải khép nép lấy lòng. Lăng Thiên Vũ ghê gớm đến mấy, nhưng cũng chỉ là thương nhân mà thôi, có gì phải sợ chứ?
Nghĩ đến đây, nỗi lo sợ trong lòng Tôn Cường đã tan biến hoàn toàn. Lão lập tức ưỡn ngực thẳng lưng, phong thái ta đây là kẻ bề trên: "Thật là xin lỗi, lão gia nhà ta đã đi ngủ rồi, ngài còn căn dặn, bất kể là ai cũng không gặp. Thật sự xin lỗi, có lẽ Lăng đại nhân phải uổng công một chuyến rồi.".
Sướng!
Sướng điên cả người!
Trước giờ, mỗi lần nói chuyện với Lăng đại nhân, lão đều rất khúm núm, chẳng dám nói linh tinh. Vậy mà bây giờ, lão đã dám từ chối thẳng thừng, còn từ chối một cách quang minh chính đại, hùng dũng không thôi.
"Ngủ rồi?"
Khóe miệng Lăng Thiên Vũ giật giật mấy cái.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com