webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Vu Lan Tiết

Năm nay trời hạn rồi mưa, thiên hạ thoát cảnh hạn hán nên rằm tháng bảy cũng đặc biệt làm lớn hơn. Bắt đầu từ ngày mười bốn, ngoài cung thì phát cháo cho dân nghèo, trong cung thì Hoàng đế dẫn theo phi tần đến điện Chí Kính trai giới, tụng cầu cho tổ tiên họ Lê. Ngày mười lăm lại thỉnh các cao tăng từ quốc tự đến lập đàn phá ngục, giải oan, thuyết giảng, đăng bảo đài, tụng các kinh Vu Lan, Địa Tạng,... Tối hôm đó các cung nữ, nội quan cũng được cho nghỉ sớm để đi thả hoa đăng. Hoa đăng được thả sáng rực, từ hai hồ Huỳnh Tương và Ngọc Dịch,  men theo con nước mà trôi đi, mang theo những thời nguyện cầu của thân phận nô tài nhỏ bé trong Cấm thành. Sang đến ngày mười sáu, Hoàng đế cho tổ chức tết Trung Nguyên, bày tiệc ở điện Vạn Thọ. Từ ngày Cao Hoàng đế băng hà, vì để tỏ lòng tôn kính nên Hoàng đế đã chuyển hẳn sang ở tại điện Hội Anh, điện Vạn Thọ từ ấy chỉ dùng cho các buổi thiết đãi gia yến. 

Thấy Hoàng đế bước vào chúng phi tần liền đứng dậy hành lễ, người liền phất tay, nói:

"Miễn lễ."

Người ngồi xuống ghế Nguyên Phi liền tự tay bưng lên một chén canh, cười nói:

"Bệ hạ ở Cần Chính đường thiết đãi bá quan hẳn cũng đã uống không ít rượu nên thần thiếp đặc biệt chuẩn bị chén canh giải rượu này."

Hoàng đế nhìn nàng ta bằng ánh mắt ấm áp, nói - "Vẫn là nàng chu đáo." - Đoạn người gọi Nguyễn Cung đến, hắn dâng lên trước Nguyên Phi một chiếc hộp gỗ khảm trai tinh xảo. Hoàng đế nói tiếp - "Hôm nay anh Lê Khôi hồi triều, từ Chiêm Thành đem về một ít Tô hợp hương. Trẫm thấy không ai phù hợp dùng nó hơn nàng."

Nguyên Phi nhận lấy rồi đưa cho Liễu Châu, nàng ta cười lúng liếng - "Thần thiếp đa tạ bệ hạ, thần thiếp xin kính người một ly."

Chiêu Anh chứng kiến cảnh hai người tình chàng ý thiếp, trong lòng cứ trào lên từng đợt sóng, không kiềm chế được uống liền mấy ly rượu. Đến khi Hạ Bí cản nàng mới dừng.

"Chị uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa." - Hạ Bí nói.

Chiêu Anh cười nhẹ, gật gật đầu, tay cũng để ly rượu xuống.

Hạ Bí đưa tay vuốt nhẹ chiếc áo gấm của Chiêu Anh, cười nói - "Chị mặc chiếc áo này thật đẹp, em đã nói xấp gấm này rất hợp với chị mà."

"Xấp gấm quý được Nguyên Phi ban cho vậy mà em lại đem tặng chị, chị mặc nó mà cũng ngại." - Chiêu Anh vuốt ve khóm hoa thêu trên ngực áo, nói.

"Vải đẹp thì do người đẹp mặc chứ."

Hạ Bí dứt lời thì Chiêu Anh cũng chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.

Một chút thì Đinh Hối đi đến cạnh Chiêu Anh, kín đáo nói - "Bệ hạ nói, thấy lệnh bà có vẻ không khỏe, xin lệnh bà vì giữ sức khỏe mà uống ít một chút."

Chiêu Anh hướng mắt nhìn Hoàng đế, quả thật tuy trò chuyện chuyện rôm rả với những người khác nhưng ánh mắt của người chốc chốc lại nhìn về nàng, đem theo sự quan tâm to lớn. Thấy ánh mắt ấy lòng nàng cũng dịu đi, quay sang nói khẽ với Đinh Hối:

"Ta chỉ là không khỏe một chút, ngươi nói với bệ hạ rằng người đừng lo cho ta."

Chiêu Anh càng lúc càng thấy khó chịu, mặt cô đỏ bừng lên, cả người râm ran, đầu óc mông lung, đến cả hô hấp cũng khó khăn. Nàng quay sang nói nhỏ với Hạ Bí:

"Ta thấy hơi say, ra ngoài dạo một chút. Bệ hạ có hỏi em bẩm giùm ta như vậy."

Chiêu Anh tựa vào tay Đào Biểu đứng dậy thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại. Nàng ngã quỵ xuống trong tiếng kêu kinh hoàng của Đào Biểu. Tất cả đều tập trung vào Chiêu Anh, Hạ Bí ở bên cạnh vội bắt mạch cho nàng, thoáng suy nghĩ rồi bấm vào một huyệt, hướng Hoàng đế nói:

"Chị Tài nhân là bị trúng độc, thần thiếp đã bấm huyệt để ngăn chất độc lây lan. Xin bệ hạ hãy cho người đưa chị Tài nhân về và gọi Thái y đến."

Hoàng đế gấp gáp quát bọn Nguyễn Cung - "Mau gọi Trần Hạo đến điện Lập Nghi." - Đoạn tự tay bế Chiêu Anh ra kiệu.

Nguyên Phi nhìn thấy thì thoáng chấn động nhưng cũng nhanh chóng đi theo Hoàng đế, những người khác cũng nối gót theo sau. Nhật Lệ nán lại một chút, ghé tai Yên Chi:

"Cô ta bắt đầu rồi, ngươi báo với cha ta hành động đi."

~***~

Đào Biểu và Mai Thanh cứ chắp tay lầm bầm cầu khấn. Hoàng đế lo lắng, đứng ngồi không yên cứ đi đi lại lại. Nguyên Phi bèn bước đến, trấn an nói:

"Trần Thái y y thuật đứng đầu Thái y viện, Nguyễn Tài nhân sẽ không sao đâu."

Nói thế nhưng đến khi Trần Hạo bước ra nói Chiêu Anh đã không sao thì người mới thở phào một cái, an tâm một chút mà ngồi xuống phản.

Người gấp gáp hỏi Trần Hạo:

"Nguyễn Tài nhân rốt cuộc là thế nào rồi khanh hãy nói cho rõ?"

Trần Hạo vái lễ một cái, nói - "Bẩm bệ hạ, Tài nhân đã không sao chỉ là chưa thể tỉnh ngay được. Dựa theo triệu chứng hôn mê, nổi mẩn, trong lúc mê man hay nói mớ chứng tỏ thần trí mơ hồ. Thần đoán Tài nhân là trúng độc của cà độc dược. May là có người bấm huyệt để độc không lan ra nên Tài nhân hiện đã không sao, chỉ là nhất thời chưa tỉnh ngay được."

Hoàng đế gật đầu, nhìn sang Hạ Bí nhẹ nhàng nói - "Nàng làm tốt lắm."

Hạ Bí ngây người một chốc, cười lúng liếng - "Bệ hạ quá lời, thần thiếp chỉ làm việc nên làm."

Hoàng đế nhìn Hạ Bí nhẹ nhàng nói - "Nàng làm tốt lắm."

"Cà độc dược, chẳng phải nó là thuốc sao?" - Ngọc Xuân vốn là người thể hàn, hay nhiễm lạnh sinh ra ho nên cũng hay dùng loại thuốc này.

"Dạ bẩm lệnh bà, đúng là vậy. Nhưng đó là với liều lượng nhất định."

Rồi Trần Hạo quay sang Hoàng đế - "Chẳng hay trong buổi yến tiệc Tài nhân đã ăn uống gì ạ? Có còn nguyên trạng hay không để thần xem xét tại sao Tài nhân lại trúng độc.""

Nguyễn Cung bèn tiến lên thưa - "Bẩm, lúc bệ hạ đưa Tài nhân về nô tài đã sai bọn nhỏ ở lại trông chừng điện Vạn Thọ, đảm bảo còn nguyên hiện trạng."

Hoàng đế gật đầu hài lòng - "Tốt, ngươi cùng Trần Hạo đến đó xem xét đi."

Độ nửa canh giờ sau Trần Hạo và Nguyễn Cung trở về nhưng trong thức ăn Chiêu Anh không hề phát hiện ra cà độc dược. Hoàng đế chỉ gật đầu, mặt không biểu lộ mấy cảm xúc, nói với mọi người:

"Cũng không còn sớm nữa, các nàng về nghỉ ngơi đi."

Các phi tần nhìn nhau, đồng loạt vái chào Hoàng đế rồi nối gót ra về. 

"Bệ hạ cũng về nghỉ sớm để mai còn thượng triều, người bận rộn chính sự mà còn ngủ ít là dễ sinh bệnh lắm."

Nguyên Phi nói với Hoàng đế xong mới vái chào ra về. Khi vén áo đi qua thềm cửa nàng còn quay lại nhìn Hoàng đế, ánh mắt như muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

"Liễu Châu này, ngoài lúc Lê Nhật Lệ sảy thai, ta chưa thấy bệ hạ lo lắng như thế." - Nguyên Phi thở dài một tiếng, tiếng guốc gỗ vang lên lạnh lẽo vang lên trên nền đá.

Hoàng đế tiến lại nắm lấy hai bàn tay Hạ Bí, hai bên đối mắt nhìn nhau. Hoàng đế nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói:

"Nàng vất vả rồi, hôm nay nàng thật sự làm rất tốt."

Đôi mắt Hạ Bí ánh lên giọt lên ở khóe mắt, chưa bao giờ nàng  thấy ấm áp thế, chưa bao giờ tài y thuật của cô lại được công nhận như vậy, trân trọng như thế. Nàng bất giác mỉm cười nhưng nhanh chóng rụt người lại, nói:

"Tạ bệ hạ, nhưng chị Tài nhân trúng độc thần thiếp không bất an trong lòng nên định đêm nay ở lại coi sóc."

Hoàng đế gật đầu, hài lòng nói - "Có nàng ở lại, trẫm cũng an lòng."

Đợi Hoàng đế lên kiệu đi rồi Hạ Bí liền đi vào ngồi bên giường, vuốt nhẹ chiếc áo gấm Chiêu Anh đang mặc sau đó liền hạ mình xuống hít lấy một hơi thật sâu.

"Nguyễn Tài nhân à, ta nợ chị lần này. Chị đừng trách ta, trong cung này người không vì mình trời tru đất diệt."

Hai chị em Ngọc Xuân - Ngọc Dao đi về trong im lặng, chỉ có tiếng gió rít và tiếng guốc gỗ vang lên từng hồi dưới nền gạch.

"Em sao thế? Nãy giờ không thấy em nói gì cả."

Tiếng của chị gái khiến Ngọc Dao giật nảy mình, lấy lại bình tĩnh, cô nói:

"Chỉ là em thấy sợ. Nguyễn Tài nhân mới chiều còn khỏe mạnh mà bây giờ lại nằm mê man bất tỉnh."

Ngọc Xuân thở dài - "Hoàng cung là vậy đó em à. Mạng sống con người chỉ như hoa đầu ngọn gió, tan tác lúc nào chẳng hay. Thế nên chị dặn em hãy ẩn nhẫn mà sống."

"Nhưng cứ mờ nhạt như vậy mà sống sao chị? Nguyễn Tài nhân chưa hại ai mà đã bị như thế, liệu chị em mình ẩn nhẫn thì cả đời có được bình an không?"

~***~

Hoàng đế thay thường phục xong liền ngồi phịch xuống kỷ, day trán, uể oải nói:

"Ở điện Vạn Thọ có tra ra gì không?"

Nguyễn Cung lắc đầu - "Bẩm không ạ. Từ đồ ăn, rượu uống cho đến chén, dĩa, đũa, muỗng đều không có dấu hiệu của cà độc dược."

Hoàng đế ngả người, ngửa đầu thở dài một hơi - "Vậy còn Chiêu Anh, nàng ấy sao rồi?"

Nguyễn Cung cắn cắn môi - "Lệnh bà vẫn chưa tỉnh ạ."

Hoàng đế đứng phắt dậy - "Thôi vậy, hỏi ngươi cũng thừa. Trẫm tự đến thăm nàng ấy vậy."

Hoàng đế đi thật nhẹ, vào đến liền ra hiệu cho Đào Biểu và Mai Thanh yên lặng. Hai nàng ta cũng hiểu chuyện liền lui ra. Hoàng đế nhấc một cái ghế đẩu đến ngồi cạnh giường Chiêu Anh, người nắm lấy tay nàng, vuốt ve từng ngón tay thon dài của nàng, người thỏ thẻ:

"Đã ba ngày rồi không có nàng, điện Hội Anh cũng trống vắng hẳn. Nàng biết không, hôm nay Lê Sát lại gây chuyện rồi. Trẫm ban chức cho hắn nhưng hắn không chịu, trẫm mới chọn Lê Văn An làm Hải Tây đạo đồng đô đốc tổng quản. Vậy là hắn lại quay sang cản trở. Nếu có nàng, nàng sẽ khuyên trẫm làm gì? Tiếp tục nín nhịn hắn hay nhân đây mà trừng trị?"

Đoạn người gục xuống giường, để tầm mắt nằm ngang với gương mặt Chiêu Anh, giọng cực nhẹ - "Nàng mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa."

Lúc ấy Nguyễn Cung bên ngoài lên tiếng - "Bẩm bệ hạ, Trần Thái y đến chẩn mạch cho lệnh bà."

Hoàng đế liền ngồi dậy, khôi phục bộ dáng đường hoàng, nói - "Cho hắn vào."

Trần Hạo hành lễ gảy gọn rồi nhanh chóng vào bắt mạch cho Chiêu Anh. Chân mày ông ta càng lúc càng cau lại. Đoạn liền quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, dập đầu nói:

"Thần có tội, thứ gây độc cho lệnh bà không phải cà độc dược mà là hoa lưu ly."

-Còn tiếp-