webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Tuyển Tú

Ngọc Xuân thất thần nhìn chiếc mũ vàng phật hỏa được được đặt trên tấm áo lễ phục trên khay son, tay vẫn nắm chặt lá thư đã nhàu nát. Là thư của Tư Tề, chàng ta nói, 'xa mặt cách lòng', nay tình cảm của chàng ta với nàng đã nguội lạnh. Nàng hãy tự lo cho tương lai của mình, đừng vương vấn chàng ta nữa. Rồi ngay sau đó Hoàng đế hạ chỉ đón nàng nhập cung là nàng hiểu ngay anh em họ đang tìm cách bù đắp cho mình.

Bà Ngô bước vào thấy con cứ thất thần cũng chỉ đành thở dài, bà gỡ bức thư trên tay con gái, nói - "Thôi con ạ, có duyên có nợ mới nên vợ chồng. Con với ngài ấy không thành xem như cũng là duyên nợ ít ỏi. Con đừng dằn vặt mình nữa. Ngài ấy nói đúng đó, con nên lo cho tương lai mình đi."

Ngọc Xuân không kiềm chế được nữa, nàng gục vào vai mẹ mà nức nở - "Mẹ ơi, con mắc tội gì mà vướng vào cảnh trái ngang vầy hả mẹ."

Bà Ngô cũng sụt sùi theo con, liên tục xoa lưng nàng an ủi.

Rồi nàng vào cung, từng ngày trôi qua cứ đằng đẵng.

~***~

Sập tối Hoàng đế đã lật thẻ ngọc của Nguyên Phi, thân đến cung Cảnh An dùng bữa tối. Nàng ta sớm đã ra trước cửa điện để nghênh đón, quả thật không khác người chịu hạn đỏ mắt trông mưa.

"Bệ hạ đến trễ." - Giọng Nguyên Phi mang theo chút hờn dỗi.

"Nàng trách trẫm sao?" 

"Thần thiếp nào dám, chỉ là thức ăn thần thiếp chuẩn bị cho người sợ là đã nguội hết cả rồi."

Hoàng đế đưa tay vuốt lại tóc cho Nguyên Phi, dịu giọng nói - "Đồ ăn nguội cũng không sao, miễn là tấm lòng dành cho trẫm vẫn luôn ấm nóng là được rồi."

"Bệ hạ." - Nguyên Phi che mặt, xấu hổ nói - "Vậy thì phải vào ăn nhanh chứ nếu đợi nữa thì cả tấm lòng của thần thiếp cũng nguội luôn mất."

Dùng bữa xong Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ đọc sách, Nguyên Phi tiến đến gối đầu lên đùi người, mái tóc đen láy rũ dài như suối. Nàng ta nhìn lên Hoàng đế, mơ màng nói:

"Bệ hạ xem, chúng ta lúc này có giống những ngày đầu thần thiếp gả vào Quận công phủ không?"

Hoàng đế đặt sách xuống, đưa tay vuốt dọc những lọn tóc đen mềm, nói - "Trẫm và nàng ân ái nhiều năm, lúc nào cũng thân thiết như vậy cả. Sao chỉ có lúc này?"

"Đâu có giống." - Nguyên Phi rút mặt sâu vào vạt áo của Hoàng đế - "Bây giờ bệ hạ đâu chỉ có mỗi thiếp. Thiếp mong mãi như lúc ấy, bệ hạ chỉ có mỗi thiếp."

"Lời này là nhỏ mọn rồi." - Hoàng đế khẽ cười - "Nhưng nàng yên tâm, nàng là vợ đầu của trẫm, không ai thay thế vị trí của nàng trong lòng trẫm được đâu."

"Bệ hạ nói lời này là thật chứ." - Nguyên Phi ngửa mặt lên, nơi hốc mắt đã đỏ ửng.

Hoàng đế bèn kéo nàng ta dậy, để đầu nàng ta tựa lên vai mình, kiên định nói - "Thật."

Rồi người đổi giọng nghiêm trang - "Nhưng bây giờ trẫm có chuyện cần bàn với nàng. Đã mãng tang phụ hoàng, quần thần dâng sớ, trẫm nên tuyển tú rồi."

Nguyên Phi cả kinh ngồi phắt dậy, thảng thốt - "Tuyển tú?"

Hoàng đế nhận rõ nỗi bất an của nàng ta, liền ôm nàng ta vào lòng, liên tục vỗ về trấn an - "Nàng đừng sợ, trẫm đã nói là dù ra sao thì vị trí của nàng sẽ không ai thay thế được mà. Mà nàng cũng lo nhiều việc rồi. Người mới vào cung trẫm sẽ giao cho Lê Chiêu Nghi sắp xếp."

Trong lòng Nguyên Phi gợn lên từng đợt sóng dữ, hé môi định nói nhưng lại phải đành dội ngược vào lòng. Chỉ đành chấp nhận thốt ra một tiếng - "Dạ."

~***~

"Tuyển tú?"

Chiêu Anh giở thiếp đỏ ra đọc thì mới rõ tại sao sáng giờ cha mẹ nàng cứ rầu rĩ liền cười nói:

"Con còn tưởng tưởng chuyện gì lớn lắm mà cha mẹ cứ rầu rĩ."

Ông Nguyễn Đính không kiềm được, nói - "Con hiểu tuyển tú là gì không? Là con phải vào cung cho bệ hạ xem, nếu người nhìn trúng con phải vào cung làm phi tần đấy."

"Thì có sao ạ?"

Cô con gái vẫn hờ hững như không khiến ông Nguyễn cũng chẳng biết nói gì hơn. 

"Người ta nói cửa cung sâu như biển, con vào rồi có khi không còn ngày gặp lại cha mẹ, anh chị em." - Bà Nguyễn nói.

Chiêu Anh ngồi xuống, tựa đầu lên đùi mẹ, nói - "Mẹ đừng lo chắc gì bệ hạ đã nhìn trúng con. Hơn nữa con cũng đâu phải kẻ ngốc để người ta muốn làm gì thì làm."

"Nhưng mà…" 

Bà Nguyễn định nói tiếp nhưng Chiêu Anh đã lên tiếng:

"Với cả con từng bảo muốn được gả cho người đàn ông tài giỏi nhất đất trời này mà. Con nghe nói bệ hạ dung mạo anh tuấn, lại văn hay võ giỏi. Năm nào thi bắn cung ở sân Đoan Môn thì Vĩ Thanh cung của người đều bách phát bách trúng. Được gả cho người đàn ông tài giỏi như thé còn mong gì hơn."

Bà Nguyễn vuốt mái tóc đen dài của con gái, rầu rĩ nói - "Nhưng đâu chỉ có mình con. Hơn nữa con vào cung làm phi chứ nào nào được làm vợ người."

Thấy con đã quyết ý ông Nguyễn bèn nói - "Thôi bà, nếu con đã quyết cha mẹ cũng không cản. Nhưng con nên nhớ trong cung mọi chuyện khó lường, giữ thân là tốt nhất, đừng tranh giành với ai cả. Từ nay về sau, vinh nhục đều nằm trong từng ý nghĩ, hành động của con."

"Con gái đã nhớ." - Chiêu Anh gật đầu.

Đoạn Đào Biểu chạy vào - "Cô ba ơi, cậu Nguyên Sơn tìm cô ạ."

Chiêu Anh chào cha mẹ rồi đi theo Đào Biểu.

Chiêu Anh gặp Nguyên Sơn trên cây cầu đá nhỏ bắt qua suối.

"Anh có chuyện gì muốn nói với em hả?" - Chiêu Anh mở lời.

"Anh…Anh…" - Nguyên Sơn lại bắt đầu gãi đầu gãi tai liên tục.

Chiêu Anh phì cười - "Thỉnh thảng anh cứ hẹn em ra, đứng xem anh gãi đầu gãi tai rồi đi về. Rốt cuộc anh muốn nới gì với em vậy?"

"Anh…thương em. Em làm vợ anh nha." - Nguyên Sơn không thể tin là chàng vừa nói ra, rốt cuộc nói ra rồi."

Chiêu Anh thở phì một cái - "Nguyên Sơn à, chúng ta quen biết từ lúc còn nhỏ xíu. Em cũng thương anh, nhưng mà là thương như một người anh trai. Em cũng mong anh hãy thương em như một người em gái."

Đoạn nàng tiếp - "Em cũng sắp phải lên Đông Kinh dự tuyển tú rồi. Anh nhớ không? Em từng bảo mình phải gả cho người đàn ông tài giỏi nhất trên đời."

Nói rồi Chiêu Anh nấn ná thêm một lúc nhưng đôi bên chỉ toàn im lặng nên nàng cũng đành ra về. Bỏ lại Nguyên Sơn ở đó cứ lưu luyến nhìn theo bóng dáng nàng mãi.

~***~

Mùa thu, tháng chín, năm Thiệu Bình thứ 2 (1435), tiến hành điện tuyển tú nữ, chọn hiền nữ con nhà lương thiện vào hầu Hoàng đế. Nơi tổ chức đã được định là trong Thuận Thiên Chiêu Yên Các trong Li cung bên Hồ Dâm Đàm.

Từ sáng sớm, trước Thuận Thiên Chiêu Yên các đã xôn xao tiếng của các tú nữ. Họ đều ăn vận lộng lẫy, y phục nào the nào gấm, nào lĩnh nào lụa, lại thêm xuyến vàng trâm ngọc. Giai nhân như hoa nở đứng đầy khoảng sân. Tú nữ được chia thành năm nhóm lớn dựa theo xuất thân, Đông, Tây, Nam, Bắc và Hải Tây, cả thảy năm đạo, cộng thêm người ở Đông Kinh là sáu nhóm lớn. Rồi trong nhóm lại chia ra thành từng đợt sáu người vào diện thánh.

Chiêu Anh đứng dưới một tán hoa sử quân tử to, tránh mình khỏi những cô gái đang oanh oanh yến yến ngoài kia. Nàng đưa tay hái một quả khô trên cành, tay bóc vỏ nhưng đầu miên man nghĩ. Từ lúc rời Lam Kinh lên ở nhà chị hai trên Đông Kinh nàng vẫn vô tự lự mà ăn no ngủ kỹ, đến tận lúc ngồi xe vào đây vẫn vẫn chẳng mảy may lo lắng. Nhưng đột nhiên bây giờ trong lòng gợn lên muôn vàn lo sợ không biết từ đâu đâu cứ dâng lên. Nàng sợ Hoàng đế không giống như người ta hay kể, lại sợ bản thân bị cuốn vào tranh đấu, lại sợ bản thân mắc tội sẽ liên lụy cả nhà. Lo sợ một lúc lâu thì quả mới ra chưa được bao nhiêu của bụi sử quân tử trên đầu nàng đã bị bứt sạch, nàng hơi hoảng liền rụt tay lại rồi càng lùi sâu vào dưới bụi hoa..

Hoàng đế ngồi trên kiệu tiến vào, người thoáng thấy dáng hình một cô nàng đứng dưới đám hoa sử quân tử nửa đỏ nửa trắng. Tuy cách lớp mành nhiễu khiến người chẳng nhìn rõ nhưng đã đủ làm người ngẩn ngơ trong thoáng chốc. Người nhớ Tiên đế trước lúc băng hà đã thao thức kể rằng, lần đầu Tiên đế gặp mẹ người cùng là một dạo cuối thu dưới một tán hoa đang độ sum suê, hoa nở đầy cành. Phải chăng đây chính là khung cảnh mà Tiên đế nhìn một lần là nhớ mãi.

~***~

"Giờ lành đã đến, cho Tú nữ vào." - Nội quan Nguyễn Phúc  bước ra hô lớn.

Hoàng đế mặc Bạch bào thêu Long ổ bằng chỉ vàng ngồi trên sập vàng giữ điện. Tuy đã được rèm châu che lại nhưng quyền uy của đấng thiên tử vẫn chẳng suy giảm chút nào.

Nguyễn Phúc nhìn qua thấy Hoàng đế gật đầu ra hiệu thì bắt đầu xướng tên các Tú nữ lên:

"Con gái Thái từ Thiếu bảo Ngô Từ, Ngô Thị Ngọc Dao, mười sáu tuổi."

Ngọc Dao dáng vẻ từ tốn tiến vào hành lễ - "Thần nữ Ngô thị tham kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ thiên nhan muôn tuổi."

Hoàng đế có chút bất ngờ - "Con gái của Ngô Từ? Vậy ra nàng là em gái của Ngô Tuyên Vinh."

"Dạ phải ạ, Ngô Tuyên Vinh là chị gái của thần nữ."

"Ngẩng mặt lên cho trẫm xem."

Ngọc Dao ngẩng mặt lên, da nàng trắng nõn như hoa lê, tuy không phải bậc mỹ nữ nhưng gương mặt đôn hậu.

Hoàng đế tỏ vẻ vô cùng hài lòng - "Nàng rất giống chị nàng. Giữ lại đi!"

Nguyễn Cung nghe vậy liền hô lên - "Giữ thẻ, ban hoa."

"Thần nữ tạ ơn bệ hạ." - Ngọc Dao hành lễ rồi lui ra.

Nguyễn Phúc lại xướng lên - "Con gái của Lang trung Lại bộ Dương Linh, Dương Hạ Bí, mười bảy tuổi."

"Thần nữ tham kiến bệ hạ, cung chúc thánh nhan muôn tuổi." 

Hạ Bí vừa nói vừa hành đại lễ. Nàng ta mặc một tấm giao lĩnh đỏ thuê đầy những đóa hoa hồng đỏ rực đang bung nở trong mới kiều diễm làm sao.

Hoàng đế hơi nhíu mày, nói - "Trẫm nghe giọng nàng không giống người Đông Kinh."

"Bệ hạ thánh minh, thần nữ quê gốc ở vùng Sơn Nam nhưng từ nhỏ sống ở vùng Cá Chử ạ." - Hạ Bí cười nói.

Hoàng đế 'à' một tiếng, Nguyễn Cung hiểu ý liền nói - "Giữ thẻ, ban hoa."

"Thần nữ tạ ơn bệ hạ." - dáng vẻ của Hạ Bí vui mừng vô cùng, vội vàng quỳ xụp xuống tạ ơn.

Các lượt truyền tú nữ sau đó toàn những người một màu như nhau, Hoàng đế lấy nĩa ghim một miếng lê rồi cho vào miệng, tỏ vẻ không vừa ý những người tú nữ kia.

Nguyễn Phúc vẫn tiếp tục xướng tên tú nữ tiếp theo:

"Con gái An phủ sứ trấn Lạng Sơn Bùi Cầm Hổ, Bùi Đan Thư, mười sáu tuổi"

"Thần nữ Đan Thư tham kiến bệ hạ. Cung chúc bệ hạ vạn tuế" - Đan Thư hành lễ, cử chỉ tay chân có hơi vụng về. Nhận ra điều đó nên Đan Thư có chút ấp úng - "Thần nữ hành lễ vụng về, xin bệ hạ thứ tội"

Hoàng đế chợt cười, ngữ khí vui vẻ - "Nàng đáng yêu như thế sao trẫm nỡ trách chứ."

Đan Thư nghe thế cũng thoải mái hơn, nàng cười tươi một cái tựa đóa vừa bung nở buổi bình minh.

Hoàng đế nhìn một lúc lâu rồi cất tiếng - "Giữ thẻ."

"Giữ thẻ, ban hoa." - Nguyễn Cung xướng lên.

"Tạ bệ hạ." - Đan Thư cúi đầu tạ ơn rồi lui ra.

Cuối cùng là nhóm Tú nữ ở Hải Tây đạo*. Do là ở miền biên viễn nên con gái ít có phần dịu dàng, đài các, ít khi vừa mắt quân thượng.

(*) Hải Tây đạo bao gồm các vùng từ Thanh Hóa trở vào nam

"Con gái Hành khiển Hải Tây đạo Nguyễn Đính, Nguyễn Chiêu Anh, mười bảy tuổi."

Chiêu Anh vận bộ áo giao lĩnh màu lam ngọc, áo đối khâm bên ngoài thêu những nhánh nguyệt quế đang vươn mình bung nở. Chiếc cổ xinh xắn của nàng ngẩn cao, hít một hơi sâu liền hành lễ.

"Thần nữ tham kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ thánh nhan muôn tuổi." - Chiêu Anh hành lễ gãy gọn.

Hoàng đế ngắm nhìn người con gái ấy hồi lâu, thoáng đến ngơ ngẩn, bất giác nói - " Đúng là 'Thiên sinh lệ chất'".

Chiêu Anh đỏ mặt, cười thẹn - "Bệ hạ quá khen, thần nữ tự biết bản thân kém sắc, sao dám sánh với Dương Quý phi."

(*) Thiên sinh lệ chất - Trích từ Trường ca hận của Bạch Cư Dị.

Hoàng đế ngồi thẳng dậy, giọng hứng thú - "Nàng xem ra cũng có biết thi thư. Từng đọc qua sách gì rồi? Ngẩng mặt lên trẫm xem."

"Thần nữ chỉ đọc Nữ tắc và Nữ đức, đối với thi thư chỉ nghe lỏm một ít từ chỗ cha anh, không dám nhận am hiểu." - Chiêu Anh ngẩng mặt, rành rọt nói ra từng chữ.

Hoàng đế tiến đến ngắm nhìn Chiêu Anh, vừa vén rèm châu đã bị dung nhan nàng là cho kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có thể "A" lên một tiếng. Khoảnh khắc nàng ngẩng mặt lên tựa như mặt trăng vụt ra khỏi mây mờ. Mày ngài, mắt phượng, mi cong vút, đôi môi đỏ thắm trên làn da trắng ngần khiến Hoàng đế thoáng nhớ đến tản hoa sử quân tử ngoài sân, lại phát giác ra người đứng ở dưới tán hoa chính là người này. Hoàng đế không nói lời nào, người bước ra ngoài, tay cầm lấy đóa hoa lụa chìa về phía Chiêu Anh. Nàng theo phản xạ mà ngước nhìn Hoàng đế. Nàng thoáng ngây ngẩn vì vẻ thanh tuấn của người, nhưng càng là vì cái ánh mắt ấy. Ánh mắt người trao cho nàng vô cùng ấm áp, dịu dàng đến lạ, không giống cái lạnh lùng, khắc bạt mà nàng hằng tưởng tượng khiến. Ánh mặt khiến đầu óc Chiêu Anh trống rỗng, nàng không nghĩ gì chỉ đưa tay nắm lấy đóa hoa lụa trong tay Hoàng đế. Hoàng đế mỉm cười hài lòng rồi bước đi:

"Kết thúc ở đây."

~***~

Nguyễn Cung đỡ Hoàng đế lên kiệu rồi hỏi:

"Bệ hạ định về điện Hội Anh luôn hay sao ạ?"

"Về điện Hội Anh đi." - Hoàng đế xoa xoa lòng bàn tay, mỉm cười.

"Bãi giá điện Hội Anh!"

Chiều đó danh sách phân vị của người mới đã được đưa đến cung Khánh Phương. Nhật Lệ đọc lướt qua từng cái tên một:

"Nguyễn Chiêu Anh phong Tài Nhân.

Dương Hạ Bí phong Lương Nhân.

Ngô Ngọc Dao phong Lương Nhân.

Bùi Đan Thư phong Mỹ Nhân."

Yên Chi đứng bên cạnh lên tiếng thắc mắc - "Nô tỳ nghe nói Bùi Mỹ Nhân tạo cho bệ hạ ấn tượng rất tốt, bệ hạ đối với cô ấy cũng rất hài lòng. Sao lại chỉ được phong Mỹ Nhân chứ?"

Nhật Lệ cười một cái, nói - "Chuyện này nói ra là cô ấy bị cha mình liên lụy, Bùi Cầm Hổ đắt tội Lê Sát bị biếm ra Lạng Sơn, con gái ông ta tất nhiên cũng không thể được phong chức cao rồi."

"Cha cô ấy đắt tội Đại Tư đồ, vậy xem ra cô ấy cũng không yên với Nguyên Phi rồi" - Giọng Yên Chi có chút thương cảm

Nhật Lệ không nói gì thêm bắt đầu cầm bút, sắp xếp cung điện cho những người mới:

"Nguyễn Tài Nhân có xuất thân cao nhất, ta không thể nàng ấy chịu thiệt. Sắp xếp cho nàng ấy ở trong điện Lập Nghi. Còn Dương Lương Nhân sẽ ở điện Ngô Quang. Ngô Lương Nhân sẽ điện Phù La. Bùi Mỹ Nhân sẽ điện Tường Vân."

Yên Chi vừa mài mực, vừa nói - "Lệnh bà thật tốt, sắp xếp chỗ người mới toàn là những nơi gần điện Hội Anh."

Nhật Lệ thở phào, bỏ bút xuống. Cô đưa chén trà lài mới pha lên nhấp một ngụm - "Ta cũng chỉ có thể tận lực như thế thôi, nhưng chưa chắc mấy cô gái đó sẽ được chỗ như ta sắp xếp."

"Ý lệnh bà là..." - Yên Chi ngập ngừng

"Tuy việc này bệ hạ giao cho ta, nhưng làm xong vẫn phải để cung Cảnh An xem lại, mà con người đó có tha cho ai bao giờ." - Nhật Lệ nhấp thêm ngụm trà nữa.

Quả nhiên như Nhật Lệ dự đoán, sau khi đưa danh sách các cung của người mới đến cung Cảnh An thì Bùi Mỹ Nhân đã bị đưa một mạch từ điện Tường Vân sang tận điện Ý Yên ở phía tây Ngự hoa viên.

Một chốc sau thì Yên Chi đi vào phật đường nơi Nhật Lệ đang niệm phật, nét mặt vô cùng hớn hở. Cô quỳ xuống nói - "Lệnh bà mau chuẩn bị tiếp giá ạ! Nguyễn Cung đến bẩm bệ hạ sẽ đến cung Khánh Phương dùng bữa tối ấy ạ!"

Nhật Lệ cười nhạt một tiếng - "Bệ hạ còn nhớ đến cung Khánh Phương sao?" - vừa nói cô vừa đứng dậy.

Yên Chi đỡ Nhật Lệ đứng lên, cô nói tiếp - "Nhưng chẳng phải bệ hạ vẫn giao cho lệnh bà việc sắp xếp cho người mới sao?"

Nhật Lệ lắc đầu - "Bệ hạ làm thế chỉ muốn Nguyên Phi biết trong cung này cô ta không phải cái gì cũng có thể làm chủ, càng muốn Lê Sát biết bệ hạ đã không cần dựa dẫn vào ông ta quá nhiều nữa." - nhắc đến Nguyên Phi thì ánh mắt Nhật Lệ nổi lên một tia căm hận.

Thấy được điều đó Yên Chi nói ngay - "Lệnh bà yên tâm, Lê Ngân đại nhân tuy ngoài mặt vẫn cùng phe với Đại Tư đồ, nhưng đã âm thầm thu thập tội chứng của ông ta. Đợi khi thời cơ thuận lợi sẽ đưa chúng cho Ngự Sử đại vạch tội ông ta. Một khi Đại Tư đồ ngã, lệnh bà lo gì không có ngày trả thù được Nguyên Phi chứ? Nhưng trước tiên lệnh bà cần phải hàn gắn lại với bệ hạ, người và bệ hạ không thể xa cách mãi được!"

Nhật Lệ hít sâu một cái - "Được ta nghe lời người. Vì trả mối thù giết con này, việc gì ta cũng làm."

Một lúc sau thì thánh giá của Hoàng đế cũng đến cung Khánh Phương.

"Thần thiếp xin vấn an bệ hạ."

Nhật Lệ định vái lễ thì Hoàng đế ngay lập tức đỡ lại.

"Miễn lễ. Trẫm đến trễ nàng đợi có lâu không?"

"Bệ hạ chịu đến cung Khánh Phương là thần thiếp vui rồi, nào dám than trách."

"Vậy" - Hoàng đế nhỏ giọng - "Đêm nay trẫm ở lại với nàng."

Nhật Lệ cười, ra vẻ ngượng ngùng - "Xem ra bệ hạ không chỉ định đến để dùng bữa thôi đâu nhỉ?"

~***~

"Xem ra sau bữa tối ở cung Khánh Phương. Bệ hạ rất vui" - Nguyễn Cung nhìn Hoàng đế đang nằm trên võng, nói.

"Phải trẫm rất vui, lâu nay thấy Lê Chiêu Nghi còn u uất, trẫm nghĩ nàng ấy còn canh cánh chuyện mất con trong lòng. Nay thấy nàng ấy vui vẻ trở lại trẫm cũng thấy an tâm phần nào" - Rồi Hoàng đế bắt đầu căn dặn - "Ngươi đến Nội Vụ Phủ chọn một vài đồ tốt đem đến cung Khánh Phương. Coi như là bù đắp cho Lê Chiêu Nghi những ngày qua."

"Dạ." - Nguyễn Cung tuân mệnh đi thẳng đến Nội Vụ Phủ.

-Còn tiếp-