webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Thiệu Bình Nguyên niên (Hạ)

Mùa thu, mùng 8 tháng 9 năm Thuận Thiên thứ 6, Hoàng Thái tử Nguyên Long kế ngôi, xưng Quế Lâm Động chủ, đại xá thiên hạ, cải niên hiệu thành Thiệu Bình.

"Chị Nguyên Phi này, chị nghĩ cái thai trong bụng bà Huệ Phi rốt cuộc là trai hay gái nhỉ?" - Thục Quyên bóc vỏ trái quýt trên tay, bâng quơ nói.

"Trai hay gái thì có gì quan trọng chứ, ta không quan tâm." - Nguyên Phi lạnh nhạt nói.

Thục Quyên bất chợt thốt ra một tiếng cười, nói đầy ý vị - "Tất nhiên là chị phải quan tâm rồi. Tuy địa vị Huệ Phi đang ở dưới chị, nhưng luận gia thế xuất thân, luận thâm niên hầu hạ thì cô ấy cũng không kém chị là bao. Nếu bây giờ lại sinh ra một Hoàng tử, thì địa vị ai cao ai thấp vẫn chưa dám nói chắc."

Thần sắc Nguyên Phi giao động, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói - "Em cứ khéo lo, ta là vào hầu bệ hạ sớm nhất, cũng có thể xem là vợ đầu của người. Đừng nói Huệ Phi sinh ra một Hoàng tử, dù có là mười Hoàng tử đi nữa thì địa vị của ta vẫn thế thôi."

Rồi Nguyên Phi nhìn thẳng vào mắt Thục Quyên nói tiếp - "Nhưng cô thì khác, vào hầu chưa lâu, cha thì dính dáng vào vụ Trần Nguyên Hãn. Ta cũng nhớ bệ hạ đã gần hơn một tháng không có ghé chỗ em hoặc là triệu em đến điện Hội Anh rồi, nếu còn ngồi yên e rằng bệ hạ đến mặt em cũng chẳng nhớ mất." - Giọng Nguyên Phi lạnh lùng, lời nói của cô sắc bén đâm ngay vào điểm chí mạng của đối phương.

Thục Quyên không biết nói gì hơn chỉ đành cười trừ.

"Bẩm lệnh bà, bà Huệ Phi đến ạ." - Một tiểu cung nữ tiến vào bẩm, phá tan sự yên lặng trong chính điện.

"Cho cô ta vào đi." - Nguyên Phi lơ đễnh nói.

Nhật Lệ được cung nữ Yên Chi cẩn thận đỡ để đi vào. Cái thai của Nhật Lệ chỉ mới một tháng mấy ngày nên nhìn Nhật Lệ cũng không quá khác bình thường là bao, nhưng nhìn cách cô đi đứng một cách cẩn thận, thêm vào là chiếc Đối khâm khoác ngoài bộ Giao lĩnh dù chỉ mới vào đông trời chưa quá lạnh là biết ngay đây là người đang có mang.

"Em xin vấn an chị Nguyên Phi. Do em đang có mang đi đứng bất tiện nên tận giờ này mới đến vấn an xin chị đừng trách." - Nhật Lệ tuy đã hạ mình hành lễ nhưng trong ánh mắt vẫn toát ra vẻ đắc ý.

"Không sao, mau ban ngồi." - Nguyên Phi nói.

Liễu Châu, thị tỳ tâm phúc của Nguyên Phi mau mắng dâng tách trà sen thơm phức lên cho Nhật Lệ rồi lại khép nép đến đứng bên cạnh Nguyên Phi chờ hầu.

Nguyên Phi đợi Nhật Lệ nhấp đôi ngụm trà ấm rồi mới lên tiếng, giọng thân mật - "Em Huệ Phi thật có phúc làm sao, chưa chi đã mang thai."

"Không đâu ạ, em vào hầu bệ hạ tuy là sau chị nhưng chung quy cũng đã khá lâu. Nếu còn không có con thì thật là vô đức, vô phúc. Chị Nguyên Phi nói có phải không?"

Nhật Lệ đối với tấm thịnh tình của Nguyên Phi không những không cảm kích. Còn quay ngược châm chọc Nguyên Phi chưa có con khiến cô nổi giận bừng bừng, ngón tay cô bấu chặt vào tay tựa ghế cơ hồ có thể làm gãy cả móng tay. 

"Em nói phải lắm!" - Nguyên Phi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười hiền nói - "Nhưng chưa đủ, mang thai chưa hẳn là có phúc, sinh được con gái cũng xem như phúc đức chưa tròn. Chỉ khi sinh ra một Hoàng tử, rồi nuôi nó trở thành một người tài đức song toàn thì đó mới có thể nói là phúc đức viên mãn."

Thục Quyên ngồi một bên nhẹ nhàng nhấp chén trà ấm để xem tuồng. Quả nhiên không để nàng đợi lâu, Nhật Lệ nhanh chóng đáp lại Nguyên Phi:

"Em đã mang thai thì cũng có nửa phần là Hoàng tử, hoặc giả có sinh ra một Hoàng nữ thì xem như sau này già rồi cũng có chỗ nương tựa. Còn như trong bụng trống không thì dù là Hoàng tử hay Hoàng nữ cũng không có hi vọng đâu."

"Chị Huệ Phi quá lời rồi, chị Nguyên Phi đây ân sủng nhiều năm, thân phụ còn là cố mệnh đại thần Đại Tư đồ Lê Sát. Con cái chỉ là sớm muộn thôi!" - Thục Quyên lúc bấy giờ mới lên tiếng.

Nghe nhắc đến gia thế của Nguyên Phi, Nhật Lệ cũng phần nào chùng xuống, bèn lấy cớ hơi mệt mà cáo lui.

"Chị Nguyên Phi cũng đừng giận. Huệ Phi nhất thời đắc ý mới không phân nặng nhẹ thôi." - Thục Quyên nói.

Nguyên Phi nhếch môi cười, nói - "Nói được rồi à? Ta bị Huệ Phi xiên xỏ cô chỉ ngồi yên xem tuồng giờ lại khuyên ta đứng giận?"

"Chị nói thế là oan cho em. Hai người đều thuộc ngôi Tam Phi, em chỉ là một Tuyên Vinh nhỏ nhoi, hai người nói chuyện em có tư cách xen vào sao. Nhưng nghe Huệ Phi nói quá đáng, chịu không nổi em mới bèn lựa lời cản chị ấy lại thôi." - Thục Quyên nói, ra vẻ tội nghiệp.

"Vậy à?" - Nguyên Phi hờ hững nói - "Thôi cô cũng ở đây từ sáng đến giờ rồi, lui về nghỉ ngơi đi."

Khi Thục Quyên khuất bóng khỏi cung Cảnh An thì cơn thịnh nộ mà Nguyên Phi kiềm nén nãy giờ liền bộc phát. Cô ném chén trà sứ khiến nói vỡ vụn trên sàn.

"Lê Nhật Lệ đó thật không biết điều, ta có ý tốt muốn cùng cô ta kết thân nào ngờ cô ta ỷ đang mang thai nên xỉa xói ta. Còn không nghĩ xem, lúc ta đang hầu hạ bệ hạ thì cô ta ở đâu chứ?" - Nguyên Phi giọng đầy nộ khí.

Đám tiểu cung nữ bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ định chạy vào thì Liễu Châu phẩy tay bảo chúng lui ra.

"Lệnh bà bớt giận. Bà Tuyên Vinh nói đúng, bà Huệ Phi là ỷ vào cái thai nên mới ăn nói càn rỡ, chứ nếu không có bà ấy làm gì dám. Lệnh bà vẫn nên tìm cách thì hơn." - Liễu Châu cẩn thận thu dọn mấy mảnh vỡ dưới sàn bỏ vào 

Điện Chiêu Diên.

Thục Quyên vừa về đến tẩm điện đã ngả người ngay lên chiếc phản để Thu Cúc xoa bóp đầu.

"Sao chỉ đến cung Cảnh An để vấn an mà trông lệnh bà có vẻ mệt mỏi vậy." - Thu Cúc nói.

"Ta cứ như con thỏ yếu ớt bị kẹt giữa hai con hổ vậy, ngày ngày phải chật vật tìm cách tồn tại sao lại không mệt chứ." 

Đoạn Thục Quyên khẽ đưa mắt nhìn mấy chiếc lá úa vàng bị gió cuối thu thổi cho rơi lả tả xuống đất, buông ra một tiếng thở dài - "Nếu không phải cha ta bị dính vào vụ Trần Nguyên Hãn thì với chức Đồng Tổng tri của ông ấy ta cũng dễ thở hơn. May còn bấu víu vào được cái danh cháu gái Liệt hầu Trịnh Khả."

Thu Cúc chuyển xuống bóp vai cho chủ, nói - "Đúng là có nhà mẹ làm quan cao sẽ tốt hơn, nhưng trong cung này tất cả đều phụ thuộc vào lệnh bà. Ngài Trịnh Khả tuy là bác của bà nhưng cũng đâu có thích ông, vậy nên lệnh bà cũng không nên trông chờ gì nhiều."

"Ta biết chứ, chuyện này cũng tại cha ta. Trần Nguyên Hãn là một vũng nước đục, cha ta cứ nhất quyết không nghe bác ấy khuyên răn mà cứ nhảy vào. Chẳng trách bác ấy giận." - Thục Quyên tặc lưỡi - "Mà thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Chuyện ta sai ngươi làm đến đâu rồi."

"Dạ Nguyễn Cung sau khi nhận tiền cũng hứa sẽ giúp chúng ta rồi ạ. Mà thật ra lệnh bà không cần đưa tiền ông ta vẫn giúp mà."

Thục Quyên gảy nhẹ dây đàn - "Ta biết. Không vào thế bí ta cũng không muốn nhờ hắn những chuyện thế này. Đã thế nếu còn không đáp trả gì đó, ta còn mặt mũi nào nhìn hắn chứ."

~***~

Cái thai này của Nhật Lệ là con đầu của Hoàng đế nên khỏi phải nói là quan trọng cỡ nào, đồ được ban thưởng toàn là trân bảo, đồ dùng trong cung Khánh Phương, không phải đồ tốt nhất phủ Nội Vụ cũng chẳng dám mang đến. Hoàng đế còn đặc biệt cách ngày lại đến cùng nàng ta dùng bữa, tương lai đúng là xán lạn vông cùng.

Nhật Lệ đang ngồi trong phong đình ăn bánh thưởng trà thì thấy Hoàng đế tiến vào, định đứng dậy hành lễ thì Hoàng đế liền xua tay, bảo:

"Chẳng phải trẫm đã nói rồi sao, mấy lễ nghi rườm rà này tạm thời cứ miễn đi."

"Tạ bệ hạ." - Nhật Lệ ngồi xuống nhanh tay rót cho Hoàng đế chung trà - "Chỉ có ít trà nhạt xin bệ hạ không chê."

"Không sao, nàng đang mang thai không nên uống trà quá đậm." - Hoàng đế cười nói, mắt cứ nhìn vào bụng của Nhật Lệ - "Nhưng mà nàng đang mang thai sao không nằm nghỉ mà lại ra đây?"

Nhật Lệ đưa tay xoa xoa bụng, nói - "Thần thiếp nằm trong điện thấy bức bối quá nên mới ra đây ngồi cho thư thái đôi phần, cũng lấy chiếc gối tơ mềm nhồi lông ngỗng mà bệ hạ thưởng ra dùng, quả nhiên ngồi rất thoải mái."

"Nàng thấy tốt là được. Tư Khấu Lê Ngân cha nàng lúc sáng có dâng lên một chiếc áo choàng lông chồn lát nữa trẫm sẽ bảo Nguyễn Cung đem qua cho nàng."

Hoàng đế tiếp tục ngắm nghía chiếc bụng của Nhật Lệ. Người vẽ ra một tương lai tươi đẹp khi nàng sinh ra một Hoàng tử, một tương lai đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.

"Bẩm bệ hạ, bẩm lệnh bà bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ!" - Yên Chi tiến vào bẩm báo, cắt ngang câu chuyện về một Hoàng tử kháu khỉnh sắp ra đời.

"Chúng ta vào trong thôi bệ hạ."

Hoàng đế liền đáp ứng lời nói của Nhật Lệ, tự thân đỡ nàng vào trong.

"Hôm nay có gà tần, cá bống kho tiêu, sườn xào chua ngọt, nem rán."

Nhật Lệ mang thai nên Hoàng đế cũng đặt biệt ưu ái chuyện ăn uống, đến cả chén dĩa cũng dùng loại sứ men ngọc vùng Nam Minh.

"Lúc nãy trẫm thấy nàng ăn nhiều bánh ngọt như vậy sợ nàng sẽ dùng bữa ít, không ngờ khẩu vị nàng tốt như vậy."

Hoàng đế nói khi thấy Nhật Lệ ăn ngon miệng khiến nàng cười ngượng, ngại ngùng mà nói:

"Đã để bệ hạ chê cười rồi. Chỉ là không biết tại sao từ lúc mang thai, lại cứ thấy đói ăn bao nhiêu cũng không thấy no."

Thấy Nhật Lệ ngại ngùng Hoàng đế cười xòa - "Nàng đâu cần xấu hổ, phụ nữ mang thai khẩu vị thường không tốt, nàng ăn được thì tốt chứ sao."

Sau bữa ăn Hoàng đế cũng ngồi lại với Nhật Lệ chốc lát rồi lại về điện Hội Anh. Lúc kiệu của Hoàng đế khuất bóng cũng là lúc nụ cười trên môi Nhật Lệ chợt tắt.

"Có chuyện gì mà lệnh bà lại lo lắng vậy ạ?" - Yên Chi nhận ra thái độ bất thường của chủ.

"Yên Chi này!" - Nhật Lệ lo lắng nói - "Bệ hạ đặt rất nhiều kỳ vọng cái thai này."

"Thế thì tốt chứ ạ!" - Yên Chi hồ hởi.

"Thế ta mới đăm lo." - Giọng Nhật Lệ càng lo lắng - "Nếu lỡ đây là thai nữ, sinh ra một Hoàng nữ thì chẳng phải càng khiến bệ hạ thất vọng hay sao?" 

Suy nghĩ chốc lát, nàng nói tiếp - "Hay thế này đi. Ngươi gửi thư về nhà, nói mẹ ta xem có cách gì để chắc chắn ta sẽ sinh ra Hoàng tử không, dù gì bà ấy cũng là người từng trải hẳn cũng sẽ biết những chuyện ấy."

"Dạ." - Yên Chi nhẹ nhàng vâng mệnh rồi cứ yên lặng đứng đó.

-Còn tiếp-