webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Tương Báo (Thượng)

Nguyên Phi đứng ngồi không yên, đám cung nữ được cử đến điện Hội Anh mời Hoàng đế đều bị từ chối càng khiến lòng nàng ta nóng như lửa đốt.

"Cha thật tình, "tội của thần là do tiên đế ban"?. Lời này mà cha cũng dám nói." - Nguyên Phi cắn cắn môi. Quét mắt một vòng quanh điện, nàng ta cáu bẳn nói tiếp - "Vẫn chưa tìm được Liễu Châu sao?"

"Dạ vẫn chưa." - Cung nữ đến bên cạnh lí nhí đáp.

"Cái ngày qủy quái gì thế này." - Đoạn Nguyên Phi đứng phắt dậy - "Không được ta phải đến điện Hội Anh cầu tình với bệ hạ."

Nguyên Phi bước ra đến cửa thì đã thấy Nguyễn Cung đến. Hắn ta cung kính hành lễ rồi nói:

"Bẩm lệnh bà, bệ hạ triệu lệnh bà đến điện Lập Nghi."

"Có chuyện gì sao?" - Nguyên Phi chợt thấy trong lòng bất an, đề phòng hỏi.

Giọng Nguyễn Cung vẫn lạnh tanh - "Bệ hạ chỉ truyền lệnh bà đến điện Lập Nghi ngay. Còn những chuyện khác, lệnh bà đến đó rồi tự khắc sẽ rõ."

~***~

Nhật Lệ đi đến trước gương, gương mặt trái xoan trắng hồng với ngũ quan hài hòa liền hiện lên rõ nét. Yên Chi đứng bên cạnh đang tỉ mẫn chọn từng đôi hoa tai, cây trâm cài để tô điểm cho dung nhan người con gái có dung nhan diễm lệ tựa mặt trời, đúng như cái tên Nhật Lệ của cô.

"Ở điện Lập Nghi, lệnh bà giao cho Bùi Mỹ nhân và Dương Lương nhân như vậy có ổn không thưa ạ? Nô tỳ thấy lo." - Yên Chi cài một cây trâm ngọc bích lên búi tóc Nhật Lệ.

Đeo xong đôi hoa tai phỉ thúy nạm vàng, Nhật Lệ cười một cái - "Ta đã nói rồi, dùng thì không nghi. Tên đó đã đưa vào chưa?"

"Dạ rồi ạ, để nô tỳ dẫn hắn vào."

Bặm thêm chút son đỏ, Nhật Lệ đứng dậy đi lại chiếc sập giữa điện. Nàng lạnh lùng nhìn tên gầy gò, mặc đồ rách rưới, người run như cầy sấy đang quỳ phủ phục dưới sàn kia. Đó là kẻ đã cướp đi đứa con của nàng, cướp đi niềm vui cả đời này của nàng. Hai tay nàng cấu chặt vào vạt áo, cố kiềm chế bản thân lại, nói:

"Ngươi là Lý Thắng?"

"Dạ là tội nô." - Hắn ta run rẩy - "Tội nô Lý Thắng tham kiến lệnh bà."

"Ngẩng mặt lên."

"Tội nô không dám ạ."

"Ta bảo ngươi ngẩng mặt lên!" - Nhật Lên gằn giọng.

"Ta và ngươi từng kết thâm thù đại hận gì chăng?" - Nhật Lệ nói sau khi nhìn qua gương mặt gầy gò đen sạm ấy.

"Dạ không ạ."

"Vậy tại sao phải là con ta, nó còn chưa ra đời mà."

Nhật Lệ kích động tột độ, hai mắt cô lồng lên, điệu bộ cô như thể sắp nhào đến nuốt tươi kẻ dưới kia. Yên Chi phải chạy đến giữ lấy vai cô, liên miệng nói cô bình tĩnh. Còn tên Lý Thắng liên tục dập đầu xin tha tội:

"Tội nô chết trăm lần chưa đền hết tội, nhưng cũng là do người nhà tội nô bị bà Nguyên Phi uy hiếp thưa bà. Xin lệnh bà khai ân cho người nhà tội nô một con đường sống, họ cũng vô tội thưa bà."

Nhật Lệ ngồi xuống, hít thở sâu mấy cái để lấy lại bình tĩnh, cô nói - "Vậy thì hôm nay ngươi phải nói hết những gì Nguyên Phi căn dặn ngươi làm. Còn không..." - Nhật Lệ nghiến răng - "Ta chỉ cần quăng ngươi ra khỏi Cấm thành này,, người của Đại Tư đồ sẽ giải quyết ngươi và cả gia đình ngươi một cách êm thấm."

"Dạ tội nô sẽ nghe theo bà, tất cả theo bà. Xin bà tha cho cả nhà tội nô." - Tên Lý Thắng co ro sợ hãi, bộ quần áo nhàu nát càng làm hắn đáng thương.

~***~

Nguyên Phi bước vào chính điện điện Lập Nghi liền bị bầu không khí âm trầm nơi đây làm cho ngột ngạt. Những phi tần ngồi yên lặng nàng không màng để ý, chỉ chuyên tâm hướng mắt về Hoàng đế. Nhưng hôm nay Hoàng đế trông cũng trầm lặng khác thường, khiến Nguyên Phi bất giác người nam nhân ngồi nơi kỷ cao giữa điện ấy trông thật xa lạ.

Nguyên Phi nhanh chóng hành lễ rồi hướng đến chiếc ghế đầu tiên bên trái Hoàng đế mà ngồi xuống. Nàng cười, ôn hòa nói:

"Chẳng hay bệ hạ triệu thần thiếp đến đây gấp gáp như vậy là có chuyện gì ạ?"

Hoàng đế uể oải đưa mắt nhìn Nguyên Phi, có lẽ là để dò xét một lúc rồi nói - "Hôm nay trẫm triệu các nàng đến là muốn nói về việc Nguyễn Tài nhân trúng độc vào hôm tết Trung nguyên."

Đoạn người nhìn về phía Chiêu Anh, ánh mắt có phần dịu đi - "Độc nàng ấy trúng là phấn hoa lưu ly, vốn được tẩm trên chiếc áo mà Dương Lương nhân đã tặng."

Trong điện thoáng lặng đi trong phút chốc.

"Chị em ngày thường thân thiết như vậy, không ngờ lại hại nhau ác thế. Lại còn ngày đêm kề cận chăm sóc, không biết là chăm sóc hay đợi thời cơ ra tay tận gốc." - Thục Quyên nâng chén trà, liên tục cười nói.

Hạ Bí vội quỳ xuống, liên tục kêu nài - "Bệ hạ minh xét, sau khi Nguyên Phi thưởng cho xấp gấm ấy, thần thiếp đã sai người mang đến cục Thượng Y để may áo rồi đem tặng cho chị Tài nhân. Quả thực không hề giở trò gì."

Đoạn nàng ta nhìn về phía Chiêu Anh mà cật lực lắc đầu, ánh mắt khẩn thiết khiến Chiêu Anh cũng mủi lòng. Nàng hướng Hoàng đế nói:

"Thần thiếp tin Dương Lương nhân, trước giờ chúng thần thiếp thân thiết, không có cớ gì để hại nhau."

Đan Thư gảy nhẹ chiếc hoa tai ngọc bích, nũng nịu nói - "Thần thiếp cũng tin Dương Lương nhân, chẳng ai ngu ngốc đi hạ độc vào chính đồ mình tặng cả. Như thế chẳng phải là 'lạy ông tôi ở bụi này' sao? Trừ khi có người muốn mượn dao giết người."

Nguyên Phi nghe lời ấy liền hùng hổ, nói - "Cô nói vậy là có ý gì? Cô ta bảo xấp gấm may áo là do ta tặng, mà cô ta bảo mình không hạ độc thì chẳng lẽ là ta?"

Đoạn nàng hướng về phía Hoàng đế - "Theo thần thiếp thấy đây là cô ta hành động khinh suất, hơn nữa chẳng có tên tội phạm nào sẽ nhận bản thân phạm tội cả. Nếu vào Hình viện thụ hình rồi mà vẫn một lời không đổi thì mới có chút đáng tin."

Ngọc Xuân cắn răng rít một hơi, ôn hòa nói - "Em ấy dù gì cũng là phi tần, chuyện chưa rõ ràng mà đã tính đến chuyện đưa người vào Hình viện cũng không phải điều hay. Mong bệ hạ suy xét kỹ."

Hoàng đế cũng gật đầu tán thành với nàng.

Chiêu Anh để ý Hoàng đế từ nãy đến giờ chỉ lẳng lặng quan sát, chẳng buồn đáp lại cả lời của Nguyên Phi. Vậy mà lại phản ứng lại với lời nói của Ngọc Xuân, xem ra vị trí của nàng ta trong mắt Hoàng đế cũng chẳng phải vừa.

Hoàng đế trở người, chầm chậm cất giọng - "Định tội phải dựa vào nhân chứng, vật chứng rồi mới đến dụng hình."

Đoạn người vỗ tay hai cái, tức thì Đinh Hối dẫn theo bốn nội quan địu hai người vào điện. Một người là một cung nữ khá trẻ, nét mặt tái xanh, sợ sệt đến run lẩy bẩy không ngừng. Một thì trông rất thảm thương, dường như thị đã chịu nhục hình tra khảo, đầu bù tóc rối, bị nội quan thả ra liền ngã uỵch xuống sàn. Nguyên Phi cau mày nhìn thị một chốc liền hoảng sợ đến đứng phắt dậy, đưa tay che miệng, thảng thốt kêu lên:

"Liễu Châu."

Hình viện đúng là lợi hại, chỉ chừng hơn một ngày mà có thể biến cung nữ cận thân của Nguyên Phi thành cái bộ dáng thảm thương như vậy. Chiêu Anh trông thấy cũng không kìm nổi kinh sợ mà cắn răng rít lên.

"Ngươi nói đi." - Hoàng đế nói.

Cô cung nữ trẻ run run nói - "Nô tỳ là Thúy Vi, cung nữ ở sở Thượng Y, chính nô tỳ là người xông bột hoa cho xấp gấm của Dương Lương nhân."

Chiêu Anh đứng dậy, hướng Hoàng đế nói - "Bệ hạ, chuyện này liên quan đến thần thiếp. Cho phép thần thiếp đích thân hỏi cô ta vài câu."

Hoàng đế gật đầu. Chiêu Anh bèn quay sang Thúy Vi, nói - "Ngươi nói chính ngươi là người xông bột hoa cho xấp gấm ấy. Vậy bột hoa ấy từ đâu mà có?"

"Dạ là Liễu Châu đưa ạ." - Thúy Vi mau mắng đáp.

" Vậy so với những xấp gấm khác, xấp gấm ấy hay bột hoa để xông vào có khác biệt gì không?"

Thúy Vi suy nghĩ một thoáng rồi liền gật đầu - "Bẩm lệnh bà, đúng là có ạ. Ban đầu bên cung Cảnh An chỉ đưa đến sáu xấp gấm, bột hoa cũng chỉ đưa vừa đủ dùng. Sau đưa thêm một xấp gấm nữa cùng một túi bột hoa khác. Chính là xấp gấm của bà Lương nhân."

"Ta chỉ hỏi ngươi một câu nữa. Sau khi dùng ngươi có bị gì khác thường không?"

Thúy Vi bất giác đưa tay lên, nói - "Sau khi xông bột hoa vào gấm thì nô tỳ có nổi đỏ ở hai tay, nổi mẩn đỏ. Nhưng cũng chỉ tìm ít thuốc bôi vào rồi cũng không để ý nữa."

Chiêu Anh nghe xong liền hướng Hoàng đế cúi đầu - "Thần thiếp không còn gì để hỏi."

Hoàng đế ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Thúy Vi, trầm giọng nói - "Ngươi có dám đảm bảo từng câu từng chữ ngươi nói hôm nay đều là thật chứ?"

Thúy Vi liều mạng gật đầu - "Nô tỳ xin thề, lời nô tỳ nói chỉ toàn sự thật."

"Tốt. Nếu ngươi có nửa chữ dối trá." - Hoàng đế đánh mắt sang Liễu Châu đang thảm thương nằm trên sàn - "Ngươi cũng thấy rồi đó."

Đoạn người phát tay ra hiệu cho nội quan dẫn Thúy Vi ra ngoài.

"Bệ hạ..."

"Nguyên Phi, nàng có gì để giải thích không?"

Chưa kịp cất tiếng đã bị Hoàng đế chặn lời, nàng ta chấn động không thôi, theo bản năng đưa tay lên che trước cổ, nói - "Bệ hạ nói vậy là nghi ngờ thần thiếp? Nếu thần thiếp muốn hại cớ gì không gì không đem cái bột hoa gì đó vào gấm của mấy người được sủng ái như Nguyễn Tài nhân hay Bùi Mỹ nhân mà lại đi hại một kẻ bình thường như Dương Lương nhân?"

"Là để thị uy chăng?"

Tiếng của Ngọc Dao cất lên cực nhẹ như làn gió thu nhưng cũng đủ làm gợn lên trong điện một đợt sóng. Hít một hơi nàng ta nói tiếp:

"Theo thần thiếp, nếu Nguyên Phi hại hai người đang đắc sủng thì quá lộ liễu nên đã dùng Dương Lương nhân để ra uy."

Đan Thư gảy nhẹ đôi hoa tai, cười trong trẻo, nói - "Ngô Lương nhân suy đoán cũng không hẳn vô lý. Nguyên Phi vốn định 'giết gà dọa khỉ' nhưng nào ngờ Dương Lương nhân đối với Nguyễn Tài nhân yêu thương như chị em, xấp gấm tốt cũng không nỡ dùng mà đem tặng mới khiến chị Tài nhân mắc họa oan."

Đoạn nàng ta hướng về Hoàng đế hạ giọng nũng nịu - "Bệ hạ làm chủ cho chị Tài nhân thì cũng phải làm chủ cho tấm lòng tốt này của chị Lương nhân đó."

Nguyên Phi cả giận. Nàng ta đập bàn một cái, đứng phắt dậy quát - "Các ngươi đang nhắm vào ta phải không? Định 'vọng đổ bìm leo' à?"

Hoàng đế phải gằn một tiếng 'Nguyên Phi' nàng ta mới tạm nuốt giận mà ngồi xuống.

Đột nhiên tiếng Nhật Lệ từ bên ngoài vọng vào, thanh âm ngày càng gần - "Tự tạo nghiệp sao có thể trách người. Đây cũng đâu phải lần đầu Nguyên Phi gây ra những chuyện này."

-Còn tiếp-