webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Tương Báo (Hạ)

Nhật Lệ bước vào, thần sắc nàng ta trầm tĩnh khác thường quả là dọa cho Nguyên Phi một phen bất an đến nhốn nháo trong lòng. Nhẹ nhàng vái lễ, nàng ta từ tốn nói:

"Trước khi nói rõ ngọn nguồn, thần thiếp muốn bệ hạ gặp một người."

Đoạn Yên Chi dẫn Lý Thắng vào. Vừa nhìn thấy hắn Liễu Châu đã sợ đến không quỳ nổi mà ngã ra sàn, sắc mặt Nguyên Phi cũng tái đi vào phần, phải bấu chặt vào ghế để ngăn từng cơn run rẩy truyền đến. Cơn ác mộng bao đêm mà Nguyên Phi luôn chạy trốn, cuối cùng đã bắt được nàng ta.

"Nguyên Phi hẳn là còn nhớ hắn." - Nhật Lệ hướng Nguyên Phi cười nói.

Nguyên Phi mấp máy môi nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể thốt ra lời nào.

"Hắn chính là Lý Thắng, là tên nội quan ở sở Thượng thiện đã hại chết con của thần thiếp." - Đoạn Nhật Lệ quay sang Lý Thắng, nàng nhìn hắn sắc lạnh - "Ngươi còn không mau cung khai."

Lý Thắng sợ hãi dập đầu rồi nói - "Tội nô Lý Thắng, chính nô tài năm đó nhận lệnh để trộn cua vào món chả tôm để hãm hại mẹ con của Lê Chiêu nghi."

"Nhận lệnh?" - Đan Thư nâng giọng - "Lệnh của ai? Người đó hiện có mặt ở đây không?"

Lý Thắng lấm lét nhìn Nguyên Phi rồi nhìn Nhật Lệ, lưỡng lự một lúc rồi nói - "Là Nguyên Phi."

"Ngươi nói láo." - Nguyên Phi chỉ tay vào Lý Thắng, quát - "Là kẻ nào mớm lời cho ngươi vu khống cho ta hả?"

Đoạn Nguyên Phi đứng dậy, cố điều hòa hơi thở, hướng Hoàng đế nói - "Bệ hạ, kẻ này ăn nói không có bằng chứng. Nhất định có kẻ rắp tâm hại thần thiếp, người tuyệt đối không thể tin."

"Nếu Nguyên Phi một mực khẳng định bản thân không liên quan thì cớ gì lại sai người đưa tiền cho người nhà Lý Thắng? Lúc ta mất con, gia binh trong nhà Đại Tư đồ bắt người nhà hắn đi, có người chính mắt trông thấy lại là thế nào?" - Nói rồi Nhật Lệ quay sang Hoàng đế, giọng khẩn thiết - "Xin bệ hạ phái người đến chợ Đông dò hỏi, chuyện gia binh Đại Tư đồ bắt người không ai mà không biết."

Nguyên Phi bị dọa cho thất thần, nhất thời không biết chống chế thế nào chỉ đành ngồi chết trân ra đó. Liễu Châu cắn cắn môi, thoáng suy nghĩ rồi liền bò ra, liên tục dập đầu, khẩn thiết nói:

"Nô tỳ xin nhận tội, tất cả là do nô tỳ làm. Năm đó nô tỳ vô tình nghe được Thu Cúc bên cạnh Trịnh Tu viên nói, đàn bà mang thai mà ăn cua sẽ bị sẩy. Nô tỳ liền vì muốn lập công với chủ nên đã lấy danh nghĩa của lệnh bà ra để sai khiến Lý Thắng. Từ đầu đến cuối lệnh bà chẳng biết gì cả."

Đan Thư bật cười khanh khách - "Liễu Châu, một nô tỳ như ngươi có thế làm được gì không lẽ bọn ta không biết? Không lẽ ngươi có bản lĩnh đến mức sai khiến được cả gia binh phủ Đại Tư đồ?"

Nguyên Phi trân trối nhìn Hoàng đế thật lâu, nàng là đang mong chờ một câu phản bác từ người, có người tin tưởng nàng sẽ không cần sợ gì cả. Nhưng một khác rồi lại một khắc, đáp lại cái nhìn tha thiết của Nguyên Phi chỉ là sự im lăng của Hoàng đế. Nàng cuối cùng cũng nhận ra, người năm đó từng nói sẽ bao bộc nàng cả đời này đã nuốt lời rồi, người đàn ông nàng yêu thương đã buông bỏ nàng rồi.

Nguyên Phi cay đắng gạt đi giọt nước mắt hãy còn nóng ấm vừa trào ra, ngồi xuống đỡ lấy Liễu Châu, nói:

"Ngươi không cần vì ta mà nhận lấy tất cả, bọn bày ra chuyện này là đã quyết một đòn đánh gục ta rồi."

Liễu Châu nước mắt giàn giụa, liên tục lắc đầu - "Nô tỳ lập kế hại chết một đứa trẻ còn chưa ra đời, đây là báo ứng của nô tỳ, không liên quan gì đến lệnh bà cả."

Nguyên Phi đứng dậy, nhanh chóng định thần, bình tĩnh nói - "Năm đó chính là do thần thiếp chỉ thị Liễu Châu đến sở Thượng thiện sai khiến Lý Thắng trộn thịt cua vào đồ ăn của Lê Nhật Lệ nên cái thai ấy mới bị sảy mất. Nếu bệ hạ còn định tra tiếp thì cả chuyện hai người Nguyễn thị Bùi thị bị bệnh trong lúc người đến cung Cảnh Linh cầu mưa cũng là do thần thiếp giật dây. - Ngưng một chút nàng ta tiếp - "Nhưng chuyện xấp gấm bị tẩm bột hoa lưu ly vào thật thiếp thật sự không làm."

Hoàng đế cúi người, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Phi mà trầm giọng hỏi - "Nàng thật sự không làm?"

Đôi mắt nâu của Nguyên Phi vẫn kiên định đón lấy ánh nhìn sắc bén của Hoàng đế, chắc nịch nói - "Thần thiếp không làm."

"Được rồi." - Hoàng đế thẳng người dậy - "Trẫm đã có phán quyết."

Cả gian điện như nín thở chờ đợi, Hoàng đế tiếp - "Nguyên Phi Lê thị, mưu hại Hoàng tự, hãm hại phi tần. Nhưng, xét thấy hầu hạ từ lúc trẫm còn ở tiềm để xem như có công. Nên chỉ phế danh vị, đày làm thứ dân, giam lỏng trong cung Cảnh An, đối đãi như hạng cung tần. Liễu Châu đánh chết."

Nguyên Phi vẫn không quên hành lễ rồi tựa vào tay Nguyễn Cung mà đi, bộ dáng vẫn như thuở còn xuân phong xuân đắc ý nhất. Cốt cách quả thực là thứ một khi đã ăn vào máu thì dù sang hèn cũng không thay đổi được.

Nguyên Phi vừa đi, Đan Thư liền dè dặt cất tiếng - "Lúc nãy Liễu Châu có nói, chuyện trộn thịt cua là nghe lời Thu Cúc bên cạnh Trịnh Tu viên nói mà ra."

Thục Quyên vốn đã đánh hơi được bản thân rồi cũng bị khéo vào vũng bùn này nên liền quỳ thụp xuống, giọng khẩn thiết - "Thu Cúc cũng chỉ nói mấy câu chuyện phiếm, nào ngờ Liễu Châu lòng có ác tâm nên dùng để hại người. Đây không thể tính là gây tội, xin bệ hạ suy xét."

Hoàng đế gõ móng tay lên mặt kỷ mấy cái, nói - "Chủ tớ Trịnh Tu viên gây lỗi, nhưng xét là vô tình. Thu Cúc phạt nửa năm bổng lộc, Trịnh Tu viên giáng làm Sung dung."

Nguyễn Cung tiến lại, giơ tay nói - "Mời lệnh bà."

Thục Quyên thở phào một cái, vội dập đầu -Tạ bệ hạ."

Hoàng đế nhìn sang Chiêu Anh, nét mặt lẫn giọng nói có phần hòa hoãn đi đôi chút - "Cũng không còn sớm nữa, các nàng cũng về đi cho Nguyễn Tài nhân còn nghỉ ngơi."

Trước lúc đi ra còn tiến về phía Hạ Bí, nắm lấy tay nàng ta mà nói - "Nàng chịu thiệt thòi rồi."

Hạ Bí cảm kích đến nước mắt lưng tròng, liên tục lắc đầu, thần thiếp không sao."

~***~

Chiêu Anh nằm dài trên trường kỷ, cầm chén thuốc trong tay nhưng nàng chẳng buồn uống, mắt chỉ đăm đăm nhìn vô định ra ngoài cửa sổ. Nhận ra chủ có tâm sự Mai Thanh liền tiến lại quỳ bên trường kỷ, đưa tay cầm lấy chén thuốc, lo lắng hỏi:

"Chuyện đã xong cả rồi, lệnh bà còn không yên tâm sao?"

"Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ." - Chiêu Anh vừa suy nghĩ vừa nói nên lời rất chậm rãi - "Mọi người cho rằng việc Hạ Bí hại ta bằng cái áo ấy là không thể vì hạ độc vào vật chính tay mình tặng là quá lộ liễu. Vậy ngươi nghĩ ngược lại xem, tại sao Nguyên Phi lại hại Hạ Bí bằng cách ấy? Chẳng phải cũng quá lộ liễu rồi sao?"

Mai Thanh đảo mắt, thoáng nghĩ ngợi rồi nói - "Có thể bà Nguyên Phi ỷ thế Đại Tư đồ nên làm càng chăng?"

Chiêu Anh lắc đầu - "Ta không cho là thế. Còn nữa, chuyện Lê Chiêu nghi đem tên Lý Thắng ra để 'thuận nước đẩy thuyền' khơi lại chuyện năm xưa chị ấy mất con. Lý Thắng vốn bị đày ở tận Lam Kinh, đưa hắn về nhanh nhất cũng mất năm, sáu ngày. Vậy chứng tỏ chuyện hôm nay đã hoàn toàn nằm trong dự liệu chị ấy. Hoặc là…"

Mắt Chiêu Anh thoáng mở to mang theo vài tia kinh hãi - "Chuyện ta trúng độc này vốn là chị ấy giật dây từ đầu để làm cớ dẫn ra chuyện năm xưa để hạ Nguyên Phi. Hơn nữa, Lý Thắng mưu hại hoàng tự bị tội lưu đày. Không lẽ Lê Chiêu nghi bắt người về mà bệ hạ một chút phong thanh cũng không hay? Không lẽ Tư khấu Lê Ngân lại có bản lĩnh lớn vậy?"

Chiêu Anh rút người vào tấm chăn lông nhưng cũng không thể không rùng mình mấy cái về kinh sợ, nàng đưa tay nắm lấy tay Mai Thanh tìm chút an ủi. Nửa hoang mang, nửa sợ hãi, nói - "Mai Thanh à, từ lúc vào cung đến giờ, đây là lần đầu ta nhìn rõ cái gì gọi là tranh đấu chốn cấm cung. Ta chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, chơi vơi như vậy."

Mai Thanh cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành vuốt ve bàn tay Chiêu Anh xem như an ủi, trấn an nàng.

~***~

Suốt gần nửa tháng nay, trừ những lần đến thăm Chiêu Anh thì Hoàng đế cũng không hề đặt chân vào Hậu cung. Cũng không có triệu tẩm, chỉ thỉnh thoảng gọi Thục Quyên đến đàn vài bài giải khuây nhưng cũng không ở lại qua đêm.

Hôm nay Mạc Kỳ báo Chiêu Anh đã hoàn toàn bình phục. Tạ ơn trời, nếu cứ phải uống mấy chén thuốc đắng ngắt chắc lưỡi nàng mất luôn vị giác mất. Hôm nay vùng Dịch Vọng vừa dâng lên những mẻ cốm đầu còn thơm lừng mùi lúa non, vậy là Chiêu Anh nhân đó sai người làm ít chè cốm để cầm đến điện Hội Anh cho Hoàng đế, xem nhưng đáp lại cái tình người sớm hôm thăm hỏi, lo lắng cho nàng.

Chiêu Anh xuống võng cũng vừa vặn ngay lúc một nhóm đại thần vừa từ trong bước ra. Trông vị nào cũng căng thẳng, xem ra chuyện vừa thảo luận với Hoàng đế hẳn là rất hệ trọng. 

Họ còn đang rầm rì bàn tán thì một vị trông thấy Chiêu Anh liền đánh tiếng cho tất cả ngừng nói mà hành lễ với nàng, tất nhiên cũng chỉ là qua loa cho đủ lễ. Nàng cũng không buồn để ý thì bị một vị cất tiếng gọi:

"Lệnh bà gượm đã."

Chiêu Anh nhìn phẩm phục đoán chừng ông ấy là văn thần. Người ấy trán cao, mắt sáng, râu ria tỉa gọn, tướng mạo, khí chất hoàn hảo để hình dung về một ông văn quan.

"Chẳng hay lệnh bà có biết Hải Tây đạo Hành khiển Nguyễn Đính không?" - Người ấy hỏi.

Chiêu Anh thoáng lúng túng nhưng vẫn cười nói - "Đó là cha của ta, chẳng hay ngài và gia phụ quen biết gì chăng?"

Người ấy bật cười - "Qủa nhiên là con gái Lân Chi*. Thần là Phan Thiên Tước, với phụ thân lệnh bà đây quả thật giao tình đã lâu. Từ thuở ta còn là chân thư lại còn cha lệnh bà vẫn chạy việc vặt chỗ Chiêu Hiến Đại vương."

Chiêu Anh cười thẹn - "Vậy mà ta không nhận ra ngài, thật thất lễ quá."

"Năm đó cha mẹ lệnh bà khăn gói vào Lam Kinh thì mẹ của người đang mang thai, nhẩm tính cũng vừa vặn tuổi lệnh bà. Nên lệnh bà không nhận ra thần là điều tất nhiên."

Đoạn Phan Thiên Tước rút ra một thủ bài, kín đáo đưa cho Chiêu Anh, nói - "Đây là thủ bài trong phủ thần, nếu lệnh bà có việc chi ví như thư từ mà không tin tưởng người trong cung thì cứ sai người cầm thủ bài này đến phủ thần, thần nhất định tận lực giúp đỡ."

Chiêu Anh đắn đo một lúc rồi cũng nhận lấy, cảm kích nói - "Đa tạ ngài."

Nhìn Chiêu Anh bước vào trong, Phan Thiên Tước không kiềm được bật cười một tiếng - "Đúng là mẹ nào con nấy, giống nhau thật."

~***~

Hoàng đế đang ngã người trên trường kỷ, Chiêu Anh cố gắng di chuyển thật khẽ khàng nhưng vừa đặt gót xuống đã bị Hoàng đế phát giác:

"Nàng đến rồi."

Chiêu Anh vái lễ rồi nói - "Sao bệ hạ không nhìn mà biết là thần thiếp đến?"

Hoàng đế nhún vai - "Chỉ là trẫm biết đó là nàng, vậy thôi." - Rồi ánh mắt người chạm vào cái vịm Chiêu Anh cầm - "Nàng đem gì đến cho trẫm vậy?"

Chiêu Anh giở vịm múc chè cốm còn tỏa khói nhè nhẹ ra chén, đem đến cho Hoàng đế - "Dịch Vọng vừa dâng lên cốm đầu mùa, thần thiếp cho nấu thành ít chè đem đến cho bệ hạ."

"Nàng vừa mới khỏe sao lại phí sức làm mấy việc này." - Hoàng đế trách nhẹ.

"Thần thiếp cũng chỉ là vào nêm nếm một chút, việc khác đều do bọn Mai Thanh Đào Biểu làm nên cũng không có gì là mất sức." - Chiêu Anh ôn hòa nói - "Bệ hạ nếm thử xem."

Hoàng đế khuấy nhẹ chén chè, mùi thơm của lá dứa cùng mùi cớm hòa quyện vào nhau đọng lại nơi cánh mũi. Người ăn từng chút nhỏ, nhắm mắt để thong thả cảm nhận cái tinh hoa đất trời đang được nhai trong miệng. 

"Ngọt vừa phải, không quá đặc, cớm còn dẻo thơm. Không tồi." - Hoàng đế thong thả nhai, nói.

Người ăn hết chén chè ấy, Chiêu Anh toan múc thêm thì người cản lại, nói - "Đây là cái ăn để thong dong thưởng thức, mà bây giờ trẫm e mình không lòng dạ để thong dong."

Chiêu Anh hạ giọng - "Thần thiếp không dám nhận có thể giải quyết ưu phiền của bệ hạ nhưng nguyện chia sẻ với người."

"Nàng nghĩ sao về quyền thần?"

Trước giờ đều vậy, bàn luận với Chiêu Anh Hoàng đế đều không vòng vo mà nói ngay trọng điểm.

Chiêu Anh nghĩ hồi lâu liền cẩn thận đáp - "Thần thiếp trộm nghĩ, đến cớm còn chia dăm bảy lọai thì quyền thần cũng chia ra dăm ba hạng. Giả như những vị nắm quyền thay vua mà lèo lái đất nước, tuy quyền uy cao hơn cả vua nhưng vẫn biết giữ phận mà không tiếm vượt thì đúng là đáng quý, tôn lên hàng thượng phụ cũng là chưa bõ. Còn như những kẻ chuyên quyền làm bậy, lấn lướt cả vua, hạng ấy nên tìm cách để trừ đi để còn an định xã tắc."

Vừa nói, gần như Chiêu Anh vừa nín thở theo dõi sắc mặt Hoàng đế. Vì nàng hiểu, những chuyện thế này chỉ cần một chữ nói lệch thánh ý thì cái tội can chính sẽ ụp thẳng xuống đầu nàng. Nhưng mỗi lần Hoàng đế đem chuyện phiền muộn nói với nàng, nàng sẽ liền không nghĩ gì mà đáp lời người, mong chia sẻ cùng người phần nào âu lo.

Hoàng đế đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, yêu chiều nói - "Có ai từng khen nàng nói chuyện làm người ta rất thoải mái không? Giờ thì múc cho trẫm thêm một chén chè đi, trẫm hôm nay phải từ từ thưởng thức cái mỹ vị trời ban mới được."

Đoạn người quay ra gọi Nguyễn Cung - "Ngươi bảo phủ Nội Vụ, đêm nay trẫm lật bài ngọc của Nguyễn Tài nhân."

-Còn tiếp-