webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Tân Nhân

Đúng một tháng sau, những người mới sau được các nữ quan giáo thụ lễ nghi liền nhập cung, đi qua cửa Tây, tuân theo sắp xếp mà vào ở trong các điện đã định sẵn. 

Chiêu Anh cùng hai cung nữ bồi giá là Đào Biểu, Mai Thanh đi theo sau nữ quan. Nữ quan vừa đi vừa nói vài chuyện trong Cấm Thành:

"Chúng ta vừa đi qua Lâm uyển, đó là nơi bệ hạ thường ngự xem đấu thú, bệ hạ của  chúng ta  ưa trò này nhất."

Nữ quan dừng lại, Chiêu Anh theo tay bà chỉ nhìn lên tấm biển son thếp vàng trên cửa môn.

"Đây là cửa Tường Loan, bước qua sẽ là Hậu cung."

Chiêu Anh vén tà áo, nhất gót định bước nhưng rồi lại hạ xuống. Nàng quay đầu nhìn khoảng trời bên ngoài, hít một hơi thật sâu rồi quyết tuyệt bước sang. Nữ quan nói tiếp:

"Trong Hậu cung hiện nay chỉ có ba cung lớn được đức Thái Tổ dựng cho ba bà Phi của người là Cảnh An, Khánh Phương và Trường Lạc, các cung khác vẫn đang xây dựng. Còn lại chỉ có các điện, lệnh bà đây được phong Tài nhân, được ban cho điện Lập Nghi. Chính là nơi này."

Cửa son đã mở sẵn, Chiêu Anh nhìn quanh, Đào Biểu, Mai Thanh cũng đi vài bước xung quanh xem thử.

"Cô…à không lệnh bà của chúng tôi dù gì cũng là Tài nhân, cũng không phải quá thấp, chỗ này có hơi nhỏ không?"

Nữ quan cả cười, bà chỉ tay về một nóc điện được lợp bằng ngói lưu ly vàng - 'Đó là điện Hội Anh, tẩm điện của bệ hạ, đứng từ đây đã thấy được. Cô xem, trong cung được mấy chỗ tốt như vậy."

Đoạn bà gọi đám cung nữ đến - "Đây là bà Tài nhân, chủ của điện này cũng như các ngươi. Các người bái kiến lệnh bà đi."

Đám cung nữ nhanh chóng được Chiêu Anh miễn lễ cho lui ra, nàng quay sang nữ quan cười nói:

"Nữ quan giáo thụ lễ nghi cho ta suốt một tháng trời vất vả, đưa ta vào cung lại tận tình chỉ bảo, thật lòng rất cảm kích. Ở đây có ít bạc, coi như tấm lòng của ta."

Chiêu Anh ngoắc tay, Mai Thanh hiểu ý liền móc ra một túi bạc đặt vào tay nữ quan. Bà ta nhanh chóng cất đi, cười nói:

"Lúc ở phủ, cô hai đã thưởng rất nhiều, lệnh bà làm thế ta thật ngại quá. Nếu không còn gì thần xin cáo lui."

Chiêu Anh đi vào trong, nàng lên ngồi lên chiếc kỷ đặt trên giữa điện, Mai Thanh mau mắng rót ấm trà đã được pha sẵn ra tách, nói:

"Lệnh bà nhìn xem, đến trà cũng là trà lài hảo hạng, người trong cung đúng là biết cách làm việc."

Đào Biểu hếch mũi - "Chứ sao, con gái Hành khiển Hải Tây đạo nhập cung, bọn họ dám lơ là sao."

Chiêu Anh uống nốt tách trà, búng tay vào trán Đào Biểu, nói - "Ngươi đó, ăn nói không chịu kiêng dè, đây là Cấm Thành, không phải Lam Kinh. Trong cung này từ Nguyên Phi, Huệ Phi đến Trịnh Tu viên, Ngô Tuyên vinh, có ai không xuất thân hiển hách."

Đào Biểu hối lỗi, nói - "Nô tỳ lỡ lời."

~***~

Lạ chỗ, Chiêu Anh cứ trằn trọc mãi mới ngủ được. Nàng nhớ nhà rồi, nhớ cha mẹ, nhớ hai đứa em nhỏ, không biết mọi người bây giờ thế nào, tất cả có khỏe không. Thật lâu nàng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, những ngày còn là nàng tiểu thư nhà Hành khiển vô tư lự nô đùa trên cánh đồng lúa bạt ngàn, vàng óng một màu. Nhưng rồi những bước chạy của nàng phải dừng lại khi Mai Thanh đã vào gọi nàng thức giấc.

Chiêu Anh nửa tỉnh nửa mê, hỏi - "Bây giờ là mấy giờ mà ngươi đã gọi dậy rồi?"

Mai Thanh vén chăn, đỡ Chiêu Anh xuống giường, nói - "Bây giờ là đầu canh năm rồi."

"Đầu canh năm." - Chiêu Anh trợn mắt, chưa kịp nói hết câu đã ngáp một hơi.

Mai Thanh phất tay cho đám tiểu cung nữ vào thay đồ cho Chiêu Anh, bản thân nàng ta cũng cầm lược chải tóc cho nàng.

"Hôm nay phải đến cung Cảnh An vấn an buổi đầu, nô tỳ sợ có gì sai sót nên mới gọi bà sớm như thế. Nhỡ có gì còn xoay sở kịp."

Chiêu Anh gật đầu trong cơn buồn ngủ còn đeo bám - "Vẫn là ngươi tỉ mỉ."

Chải đầu vấn tóc xong, Mai Thanh cài lên cho nàng chiếc trâm bạc nạm một viên phỉ thúy thì Đào Biểu cũng đã đem y phục vào. Nổi bật nhất là chiếc đối khâm màu đỏ thêu những bông mai vàng trông mới thật rực rỡ làm sao. Chiêu Anh khá ưng ý nhưng Mai Thanh lại lo lắng.

"Đây là lần đầu lệnh bà gặp các bà khác, ăn mặc nổi bật quá liệu có quá gây chú ý không." - Mai Thanh nói.

Chiêu Anh ngẫm cũng có lý liền đổi thành một chiếc đối khâm màu lam nhạt thêu cây cỏ đơn giản nhưng vẫn rất trang nhã.

Mọi thứ xong xuôi liền lên võng đến cung Cảnh An.

~***~ 

Chiêu Anh tiến vào cung Cảnh An cùng lúc với Hạ Bí, hai nàng cũng chỉ hành lễ xã giao rồi đi vào trong thì thấy hai người Đan Thư, Ngọc Dao đã đến trước từ bao giờ. Chiêu Anh âm thầm quan sát ba người, không khỏi cảm thán bệ hạ có mắt nhìn người, ai cũng xinh đẹp lại còn mỗi người mỗi vẻ. Hạ Bí có đôi mắt phượng đẹp đẽ, trông thật diễm lệ, Ngọc Dao lại toát ra vẻ trầm tĩnh, vẻ đẹp thiên về phúc hậu nhiều hơn. Đan Thư mới là đáng chú ý nhất, nàng ta tựa người vào chiếc cột đỏ, đôi mắt to tròn linh động nhìn ngắm xung quanh, môi cong nhẹ lên lộ ra nụ cười hồn nhiên, trong trẻo tựa ánh nắng ban mai, ngay cả khi Liễu Châu ra thông báo cho tất cả đi vào thì Chiêu Anh vẫn quyến luyến nhìn thêm một chút.

Tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng Chiêu Anh vẫn bị cái khí thế thiên gia làm cho trầm trồ rồi chuyển qua e dè. Nhưng đồ vật tạo tác tinh xảo cốt cũng chỉ làm nền cho khí chất con người. Chiêu Anh nhìn lên người ngồi trên kỷ giữa điện mà nàng chắc mẩm đó là Nguyên Phi, nàng cắn răng tự nhủ bản thân đã gặp may khi bỏ tấm áo đỏ ban sáng vì bây giờ Nguyên Phi kia đang vận một tấm áo đỏ thẫm thêu đầy hoa cúc. Đôi mắt phượng của nàng ta cong dài làm cho thần sắc kiều diễm nhưng lại quyền uy, khí thế đến áp bức người khác.

Mấy người mới vào liền cùng nhau quỳ xuống hành lễ, đồng thanh - "Xin vấn an Nguyên Phi."

Nguyên Phi đưa mắt nhìn từng người các nàng một lượt, cẩn thận đánh giá. Rồi đôi môi đỏ của nàng ta cong lên, nụ cười hiện lên cùng giọng nói vang vang - "Các em miễn lễ. Hôm nay tất cả đều đến sớm, các em có lòng rồi. Ngồi cả đi."

Chiêu Anh ngồi xuống ghế, nàng đưa mắt nhìn ba người cũ ngồi phía trên các nàng, so với người mới các nàng họ thật sự là một đẳng cấp khác biệt.

Yên ắng chưa bao lâu Thục Quyên liền hướng Đan Thư châm chọc:

"Ta nghe nói Bùi Mỹ Nhân đây lúc ở Thuận Thiên Chiêu Yên các vì hành lễ vụng về mà được bệ hạ chú ý. Đến hôm nay chưa được một tháng mà đã hành lễ cực kỳ quy củ. Xem ra ở hôm tuyển tú cũng không hẳn là hành vi tự nhiên nhỉ?"

Đan Thư không dám phân bua chỉ đành cười trừ. Nguyên Phi thư thả nhấp vài ngụm trà rồi mới thong thả lên tiếng:

"Thôi được rồi, hành lễ cũng đã hành lễ rồi, cần gì cắc cớ nhau chứ?" - rồi Nguyên Phi ra hiệu cho cung nhân - "Đây là quà mừng các em vào cung, ta đã đích thân xem qua. Các em về dùng xem ưng ý không."

Sau khi cung nữ của những người mới nhận lấy những hộp quà thì Nguyên Phi cũng cho tất cả quy an.

"Bùi Mỹ Nhân thật tội nghiệp, mới vào cung đã bị Trịnh Tu Viên làm cho một vố." - Yên Chi nói.

"Cô ấy bị như vậy còn không phải là do Nguyên Phi sao? Trịnh Tu Viên làm cô ấy mất mặt cũng chỉ mà muốn thuận theo tâm ý của Nguyên Phi để lấy lòng thôi." - Nhật Lệ lên tiếng.

"Thêm chuyện cô ấy bị đẩy đến điện Ý Yên xa xôi đó. Chắc cô ấy đã sinh lòng bất nhẫn với Nguyên Phi. Hay là nhân lúc này chúng ta đưa tay ra giúp cô ấy, khiến cô ấy nhớ ơn mà ra sức cho lệnh bà." - Yên Chi kiến nghị. 

Nhật Lệ khẽ cười rồi lắc đầu - "Không vội."

~***~

"Cũng chỉ là một Mỹ Nhân mới vào cung, lệnh bà cần gì phải hao hơi mà làm khó cô ta chứ?" - Thu Cúc vừa đỡ Thục Quyên vào vừa nói

Thục Quyên nhếch miệng cười một cái, nói - "Ngươi không biết cô ta là con gái của Bùi Cầm Hổ à? Bùi Cầm Hổ đắc tội Đại tư đồ Lê Sát, lẽ nào Nguyên Phi lại ưa con gái ông ta."

"Lệnh bà làm thế lại càng khiến mọi người nghĩ lệnh bà chỉ biết đi theo nịnh bợ Nguyên Phi."

"Thì sao chứ, ta thật sự đang nịnh bợ cô ta mà. Bây giờ cô ta đang là cái cây lớn nhất hậu cung, ta cần phải núp vào cô ta."

Thục Quyên ngồi xuống chiếc nệm, cô tự tay hãm ấm trà sen còn vương mùi sương sớm.

"Bẩm lệnh bà có thư từ phủ ạ." - Cung nữ tiến vào bẩm, trên tay cầm một phong thư được niêm phong kín.

"Được rồi, ngươi lui ra đi." - Thu Cúc lấy phong thư rồi đưa cho Thục Quyên. 

Đợi cung nữ lui ra ngoài rồi mới mở phong thư ra.

"Sao vậy thưa lệnh bà, ông căn dặn chi thế ạ" - Thu Cúc tỏ ra nôn nóng, bởi cô biết mỗi lần Trịnh Lang trung* gửi thư vào cho con gái thì ắt là sắp có chuyện.

Thục Quyên bỏ lá thư vào bếp lửa nhỏ đang hãm trà, nói - "Cha ta bảo Tư khấu Lê Ngân đã âm thầm thu thập các tội chứng của Đại tư đồ Lê Sát, ngấm ngầm đưa cho Ngự Sử Đài để tố cáo. Hơn nữa sau vụ Bùi Ư Đài* bệ hạ đã có lòng muốn triệt đi Lê Sát. Cha ta nhắc nhở ta không nên quá thân thiết với Nguyên Phi."

(*) Xem tại Fanpage.

Thu Cúc thoáng hoảng hốt, nói - "Trước giờ lệnh bà hay qua lại mật thiết với Nguyên Phi. Nếu như cha con Nguyên Phi đổ, chúng ta cũng sẽ vạ lây.".

Nét mặt của Thục Quyên cũng cực kỳ lo lắng, cô đứng dậy đi tới đi lui, hai bàn tay liên tục vỗ vào nhau cho thấy cô đang suy tính rất nhiều trong đầu.

"Ta cứ nghĩ nước cờ dựa dẫm Nguyên Phi này sẽ dùng được lâu, nào ngờ ta mới lên Tu Viên cô ta đã ngã rồi" - Thục Quyên lắc đầu - "Xem ra sau này phải 'tự lực cánh sinh' rồi".

~***~

"Em xem trong điện Phù La này có thiếu thứ gì thì cứ bảo Thái Vân đến nói với ta. Ta sẽ đem đồ từ điện Gia Thuận qua cho." - Ngọc Xuân quay đầu ra, gọi - "Thái Nguyệt, mang mấy xấp lụa đó vào đi."

Khi Thái Nguyệt bưng cái khay đựng mấy xấp gấm vào Ngọc Xuân bắt đầu ướm thử từng xấp lên người Ngọc Dao.

"Xấp gấm màu lam ngọc này em mặc rất hợp. May Giao Lĩnh cũng tốt, mà may Đối Khâm cũng được." - Ngọc Xuân mỉm cười, tỏ vẻ rất hài lòng với lựa chọn của mình.

Ngọc Dao để cho chị ướm từng xấp vải lên người nhưng vẫn nói - "Chị ở trong cung phải khép nép giữ mình đã mệt mỏi rồi. Nay em còn làm phiền chị chăm lo nữa." 

Ngọc Xuân mỉm cười, lấy tay búng nhẹ vào trán của em gái, nói - "Con bé này, chị chỉ có mình em là em gái, không chăm lo cho em thì chăm lo ai đây. Hơn nữa chị cũng không đến mức khổ cực vậy đâu. Tuy nhiên chị vẫn không mong em vào cung."

 "Cũng không còn sớm nữa ta về đây!" - Ngọc Xuân vừa nói vừa được Thái Nguyệt đỡ đứng dậy đi ra.

"Để em tiễn chị." - Ngọc Dao cũng đi ra theo.

Ra đến cửa điện Phù La thì thấy một người phụ nữ dẫn theo một đoàn con gái.

"Đó là ai vậy ạ? Không phải phi tần mà sao đi lại trong cung lại có nhiều cung nữ theo hầu thế." - Ngọc Dao lên tiếng thắc mắc.

"Không phải đâu, đó là những nữ quan trẻ vừa được dạy lễ nghi. Còn người đi đầu kia Lễ Nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ, thiếp của Thừa Chỉ Nguyễn Trãi." - Ngọc Xuân nở một nụ cười đầy ẩn ý - "Em mới vào cung mà đã được xem tuồng hay rồi."

"Là sao em vẫn không hiểu."

"Ta cũng đã từng thấy vài lần, Thị Lộ vào chầu trong điện Hội Anh rất lâu, có khi ở qua đêm. Bị hỏi thì bà ta trả lời là thức suốt đêm cùng bệ hạ nói chuyện. Nhưng mà..." - Ngọc Xuân khẽ nhún vai - "Thức làm gì có trời mới biết"

"Vậy là bệ hạ và bà ta..." - Ngọc Dao cực kỳ kinh ngạc.

"Suỵt, chuyện này ngầm hiểu là được, tuyệt đối không được rêu rao." - Ngọc Xuân nhắc nhở - "Thôi ta về đây! Nhớ lời ta dặn đấy."

~***~

Chiêu Anh đang định thay áo để ngủ trưa thì Mai Thanh vào bẩm có Dương Lương nhân đến tìm. Chiêu Anh hơi bất ngờ, nàng cùng nàng ta đều mới vào cung, đôi bên cũng chưa có vẻ gì thân thiết nhưng đã đến tận điện của nàng tìm gặp. Dù nghĩ thế nhưng vẫn nhanh chóng bảo Mai Thanh mời nàng ta vào chính chính điện ngồi. 

Thấy Chiêu Anh bước ra Hạ Bí mau chóng đứng dậy hành lễ. Chiêu Anh liền xua tay, phỉ phui nói:

"Lương nhân hà tất câu nệ. Mời ngồi."

Cùng ngồi trên sập, Chiêu Anh mới có thể tỉ mỉ quan sát nàng ta. Hạ Bí có đối mắt phượng quả thật rất đẹp, nhưng ngắm một lúc liền liên tưởng đến Nguyên Phi. Tất nhiên so với cái kiêu kỳ của Nguyên Phi thì nàng ta còn non nớt lắm.

"Không biết Lương nhân đến tìm ta có chuyện gì?" - Chiêu Anh tự tay rót trà cho ra chén.

Hạ Bí hơi ngượng ngịu - "Buổi trưa đến quấy rầy quả thật không nên. Nhưng trong cung này em không quen biết ai. May biết được chị đến từ Lam Kinh, là chỗ đồng hương nên đánh bạo đến kết thân."

"Vậy ra Lương nhân cũng là người Lam Kinh à." - Chiêu Anh thoáng cau mày suy nghĩ - "Nhưng ta nhớ hôm đó trong nhóm tú nữ Hải Tây đạo đâu có Lương nhân."

Hạ Bí che miệng cười - "Nói ra chuyện này cũng vòng vo, em quê gốc là ở Sơn Nam, nhưng từ nhỏ được ở quê ngoại là Lam Kinh. Sau này tuyển tú do cha làm quan ở kinh thành nên được xếp vào nhóm ở Đông Kinh."

"Ra là thế." - Chiêu Anh gật gật đầu.

"À phải rồi." - Hạ Bí kêu lên rồi lấy từ tay thị nữ Thanh Thảo một chiếc hộp gỗ đưa trước mặt Chiêu Anh - "Đến làm phiền mà đến tay không thì thật đáng đánh nên em có có chuẩn bị món quà nhỏ. Cũng không có gì quý giá, chỉ là cây trâm hồi môn em đem theo vào cung. Mong chị nhận cho."

Chiêu Anh nhận lấy liền tươi cười, nói - "Vật hồi môn mà đem ra tặng ta, tấm lòng này quý giá lắm rồi." - Đoạn nàng quay sang Mai Thanh - "Ta nhớ trong số hồi môn của ta có cái vòng ngọc bích, ngươi mang ra đây để ta đáp lễ Lương nhân."

Hai nàng trò chuyện thêm một lúc thì mặt trời cũng xế bóng nên Hạ Bí liền từ tạ ra về, trước khi cất gót còn nói - "Nếu chị không chê có thể gọi thẳng tên em là Hạ Bí, đừng câu nệ mà xa cách.". 

"Ngươi thấy Dương Lương nhân thế nào." - Chiêu Anh hỏi Mai Thanh đang đun ấm trà mới bên cạnh.

Nàng ta cẩn trọng suy nghĩ một lúc rồi đáp - "Nô tỳ thấy lệnh bà ấy có vẻ là người thật thà. Nhưng cứ không yên tâm, chắc là do còn xa lạ nên đề phòng."

Chiêu Anh gật đầu hài lòng - "Ngươi đúng là tỉ mỉ. Điểm này ta phải khen ngươi hơn Đào Biểu."

"Lệnh bà lại nói xấu nô tỳ." - Đào Biểu mang lá trà đi vào, cong môi hờn giận.

"Ta nói không đúng sao mà dỗi. Ngươi đó, miệng bớt nói lại, tai mắt tinh lên một chút. Cứ thế này hoài khéo bị tên nào đó dụ cũng nên." - Chiêu Anh búng nhẹ trán nàng ta một cái.

Đào Biểu xoa xoa trán - "Đã bị chê nói nhiều còn bị lệnh bà búng trán nữa. Chắc nô tỳ phải đi kiếm anh thị vệ nào đó tiền đồ xán lạn một chút dụ mình đi mới được."

Nói rồi chủ tớ đều cười vang lên.

~***~

Hạ Bí soi chiếc vòng dưới nắng rồi bỏ lại vào hộp, nói với Cam Thảo:

"Mang đi cất đi. Đúng là con gái Hành khiển một đạo, gia thần của Chiêu Hiến Đại vương có khác. Món đồ quý như vậy cũng có thể tùy tiện đem ra tặng."

Thanh Thảo giúp Hạ Bí chải lại tóc, nói - "Tuy nói Nguyễn Tài nhân có gia thế nhưng cũng chưa chắc được sủng ái. Lệnh bà cần gì phải cúi đầu trước như vậy."

"Ngươi đó, nhìn không được xa." - Hạ Bí lần lượt gỡ hai chiếc hoa tai ra - "Cô ta có gia thế, lại còn xinh đẹp, hiểu biết thơ văn, đến đóa hoa lụa trong ngày tuyển tú cũng là đích thân bệ hạ vén rèm ra đưa. Như vậy mà còn không được sủng ái thì còn ai dám vào cung chứ."

Nàng nhìn mình trong gương, thần sắc trấn tĩnh - "Ta nhất định phải leo lên cao, cho cha mẹ thấy con vịt trời này còn hơn đứa con trai cầu tự của họ."

~***~

Trời vừa sập tối thì Nguyễn Cung vâng mệnh mà tiễn Học sĩ Thị Lộ xuất cung. Sau đó thì liền trở về điện Hội Anh hầu hạ Hoàng đế.

"Học sĩ là thầy dạy của trẫm, cũng là thiếp yêu của Thừa Chỉ Nguyễn Trãi. Lễ nghi không có gì sai sót chứ?" - Hoàng đế đang phê tấu chương, thấy Hoàng đế về liền hỏi.

"Dạ bẩm nô tài đối với Học sĩ nhất mực cung kính, nào dám mạo phạm ạ!" - Nguyễn Cung tiến lại rót một chén trà cho Hoàng đế, lần lựa một lúc thì nói tiếp - "Hôm nay các bà mới nhập cung, bệ hạ có định triệu tẩm không ạ?"

Hoàng đế thoáng suy nghĩ rồi nói - "Hôm đó trẫm nhớ con gái Bùi Cầm Hổ cử chỉ ngây thơ, dáng điệu đáng yêu."

"Dạ nô tài sẽ cho mấy lão tỳ đến điện Ý Yên giúp Bùi Mỹ nhân chuẩn bị ạ." - Nguyễn Cung hiểu ý liền lui ra đi sắp xếp.

~***~

"Xin vấn an lệnh bà" - mấy lão tỳ cùng cung nữ hành lễ.

"Các vị miễn lễ, chẳng hay đêm khuya rồi các vị còn đến đây làm chi?" - Đan Thư lên tiếng hỏi.

"Dạ bẩm." - một lão tỳ lớn tuổi nhất tiến lên, nói - "Bệ hạ đã chọn lệnh bà hầu tẩm tối nay nên chúng nô tỳ phụng mệnh đến đây giúp lệnh bà chuẩn bị/"

Nghe đến đây Đan Thư cùng Trúc Linh, hai chủ tớ đều rất vui mừng, rồi Đan Thư ra lệnh cho Trúc Linh đưa mấy cái hồng bao cho mấy lão tỳ.

"Đây là chút thành ý của ta, mong các vị nhận, rồi giúp ta chuẩn bị thật chu đáo" - Đan Thư mỉm cười, giả lả nói.

Các lão tỳ cũng cười mà nhận lấy hồng bao rồi giúp Đan Thư sửa soạn để lên võng đến điện Hội Anh.

-Còn tiếp-