webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Nắng Độc

Thoắt đã đến ngày thứ năm phải đến điện Chí Kính cầu phúc. Mỗi hôm đều phải quỳ nửa ngày, cộng thêm thức ăn chỉ toàn đồ chay đơn giản rốt cuộc đã có người trụ không nổi. Trúc Linh bên cạnh Đan Thư đến báo nàng ta ngã bệnh, bây giờ rời giường cũng không được. Nguyên Phi bất đắc dĩ phải miễn cho nàng ta không cần đến điện Chí Kính.

~***~

Thục Quyên theo Nguyên Phi về cung Cảnh An. Vừa bước vào hậu điện đã tức giận nói:

"Cô xem chủ ý tốt đẹp của cô xem, bây giờ có kẻ chịu không nổi rồi. Nếu bệ hạ về mà giáng tội ta, cô không xong với ta đâu."

"Giáng chị tội gì cơ?"

Đoạn nàng ta têm miếng trầu đưa cho Nguyên Phi, chậm rãi nói - "Chị để mọi người ăn chay, cầu phúc là việc làm nghĩ cho nước. Bùi Mỹ nhân ngất đi là do cô ta yếu ớt, hoặc giả là có chuyển biến thành bệnh cũng là do Thái y viện cứu chữa không tốt. Can chi đến chị mà lo."

Nguyên Phi nhả bã trầu vào ống nhổ, nói - "Nhưng gió thổi bên gối, nhỡ cô ta ton hót, than vãn cái gì đó với bệ hạ thì sao?"

Thục Quyên khẽ cười - "Chuyện này có gì khó. Nếu Bùi Mỹ nhân đã bệnh thì để cô ta dưỡng bệnh cho tốt. Không gặp được bệ hạ, cô ta nói nhăng nói cuội gì cũng vô ích."

Nguyên Phi nghe xong thoáng suy nghĩ rồi mỉm cười tán dương - "Đúng là ý hay, sau này phải thưởng cái gì cho cô đây?"

Thục Quyên phỉ phui nói - "Em nào dám kể công. Chỉ mong chị Nguyên Phi dang tay chiếu cố em một chút là được rồi." - Chợt nàng ta cau mày - "Nhưng còn Nguyễn Tài nhân, cô ta trước giờ đắc sủng. E là bệ hạ về, có thương xót thì cũng chỉ biết thương xót cô ta."

Nguyên Phi thổi làn khói mờ mờ bốc lên từ chén trà, ẩn ý nói - "Quỳ ở điện Chí Kính nhiều ngày, các phi tần mời khó tránh có người chưa quen mà ngã bệnh. Ăn mặc của bọn họ ta sẽ cho khôi phục như cũ, cũng sẽ bảo Phan Thái y để mắt một chút. Nhưng thân mang bệnh thì hầu hạ thánh giá không tiện, bảo bọn họ ở yên trong cung mà tĩnh dưỡng đi."

Thục Quyên mỉm cười, cúi đầu nói - "Nguyên Phi thánh minh."

~***~

Gần đến hoàng hôn trời càng oi bức, hơi nóng bốc lên từ đất khiến người ta râm ran cả người. Chiêu Anh trốn trong nội điện, tay phe phẩy quạt liên tục, đến đọc sách cũng chỉ được mấy là chẳng thể tập trung nổi.

"Bẩm lệnh bà, Nguyên Phi phái người mang đồ sang." - Đào Biểu tiến vào bẩm.

"Cho cô ấy vào."

"Xin vấn an lệnh bà, nô tỳ Kim Duyên vâng mệnh Nguyên Phi mang thuốc bổ đến cho lệnh bà. Nguyên Phi nói, trời nóng mà các bà quỳ liên tục nhiều ngày, sợ các bà chịu không nổi nên đặc biệt nói Thái Y viện sắc một ít thuốc bồi bổ trừ nhiệt." - Cô cung nữ tên Kim Duyên  kia nói.

"Nguyên Phi có lòng rồi, cô hãy chuyển lời cảm ơn của ta đến chị ấy." 

Chiêu Anh nói xong thì quay lại đọc sách, định để chén thuốc kia nguội đi một chút sẽ uống nhưng lại thấy Kim Duyên vẫn còn nấn ná liền lên tiếng hỏi:

"Cô sao vậy? Còn đợi cái gì sao?"

"Lệnh bà thứ lỗi." - Kim Duyên cúi đầu, nói - "Nguyên Phi có căn dặn thêm là hiện nay thuốc thang quý giá, phải nhìn các bà uống hết để về phục mệnh."

Chiêu Anh thấy lời này cũng không phải không có lý. Hơn nữa cô ta cũng chỉ là hạ nhân nhận lệnh làm việc nên nàng cũng không muốn làm khó, liền cầm chén thuốc lên uống. Vị đắng chát làm đầu lưỡi tê rần, nàng nín thở một hơi uống sach.

"Ngươi về phục mệnh được rồi." - Chiêu Anh bị vị đắng là cho ho mấy cái.

Kim Duyên lẳng lặng hành lễ rồi lui đi.

Đào Biểu hầu Chiêu Anh xúc miệng, nhịn không được liền bức xúc nói - "Nguyên Phi là đang đánh đòn rồi cho kẹo sao? Hành hạ người ta rồi ban cho chén thuốc bổ, nhưng rốt cuộc một miếng mứt để ăn giải đắng cũng không cho. Rốt cuộc là có ý gì chứ?"

"Ngươi đó." - Chiêu Anh búng nhẹ vào trán nàng ta - "Nhắc nhở bao nhiêu lần vẫn không sửa được được cái miệng này."

Đào Biểu xị mắt xuống, lí nhí nói - "Nô tỳ xót lệnh bà, ở nhà cùng lắm trốn đi chơi mới bị ông phạt quỳ. Nhưng chỉ một chút thì bà đã ra xin tội cho. Còn bây giờ hôm nào cũng phải quỳ những nửa ngày. Lệnh bà cũng đâu phải làm bằng sắt."

Chiêu Anh vỗ vai nàng ta, dịu giọng - "Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng đây là trong cung không phải ở nhà. Không còn mẹ cha che chở nữa, chuyện gì cũng phải tự mình đương đầu."

Đoạn nàng đưa tay quệt nước mắt trên mặt Đào Biểu, phấn chấn nói - "Nhưng may ta còn ngươi và Mai Thanh, cũng xem như có người để bầu bạn."

Đào Biểu liên tục gật đầu - "Nô tỳ nhất định hết sức hầu hạ lệnh bà."

~***~

Chiêu Anh ngồi trên võng mà đầu óc cứ ong ong, bọn phu kiêng võng chỉ cần làm võng động mạnh một chút cũng khiến mắt nàng hoa lên, từ cổ họng cũng chực chờ nôn ra, từ điện Chí Kính về mà cứ như đi hết nửa Cấm Thành. Nhưng nàng vừa đặt chân xuống bước được mấy bước thì đầu óc quay cuồng rồi trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Chiêu Anh ngủ không biết đã bao lâu, đến khi ánh nắng chiếu vào nhuộm lên mắt một màu đỏ ối mới khó khăn nâng mí mắt lên. Nàng thấy trong người nóng rang nhưng may mắn trên trán được đắp lên một chiếc khăn hãy còn ấm nên đỡ hơn phần nào. 

"Nước, ta muốn uống nước." - Chiêu Anh thều thào yếu ớt.

Mai Thanh ngồi tựa vào góc giường ngủ ngay lập tức trở mình, nhanh chóng gọi Đào Biểu bưng một chén nước vào. Một người đỡ một người cầm thìa đút cho nàng.

"Lệnh bà cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm chúng nô tỳ lo quá. Đây là nước đậu đen, Mạc Thái y nói uống để hạ sốt." - Mai Thanh nói.

"Lệnh bà đột nhiên ngất đi rồi ngủ liên miên suốt ba ngày, dọa chúng nô tỳ chết khiếp." - Đào Biểu mếu máo.

Đôi môi khô khốc của Chiêu Anh nở ra nụ cười, khó nhọc đưa tay vỗ về trấn an nàng ta - "Chẳng phải ta đã tỉnh rồi sao."

"Mạc Thái y có căn dặn lệnh bà tỉnh hãy gọi ngài ấy, để nô tỳ đi ngay. Còn Đào Biểu, cô hãy pha thêm nước ấm vào lau người cho lệnh bà." - Mai Thanh nói rồi liền nhanh chóng chạy đi.

Mai Thanh vốn là con gái một quan Chưởng ấn, nhưng cha mất sớm, cảnh nhà sa sút nên mới được quan Hành khiển thu nhận làm nàng hầu. Dẫu thế nàng ta vẫn rất có cốt cách một cô con gái nhà quan, nhất là những lúc rối loạn liền có thể đứng lên cáng đán nhiều việc.

Mạc Kỳ đã đến, hắn nhanh nhẹ phủ tấm lụa lên cổ tay Chiêu Anh rồi bắt mạch. Môt lúc liền nói:

"Mạch lệnh bà vẫn còn nhanh, tuy nhiên đã bớt sốt, thần trí cũng đã tỉnh táo hơn. Tĩnh dưỡng thêm một vài ngày sẽ hồi phục hoàn toàn."

"Vậy ta là bị bệnh gì?" - Chiêu Anh hỏi.

"Trúng nắng." - Nét mặt Mạc Kỳ lúng túng - "Tuy thần luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng trước mắt chỉ có thể kết luận như vậy."

Rồi hắn đứng dậy, nói - "Vi thần sẽ về Thái y viện bốc thuốc cho lệnh bà. Do còn phải trình lên Phan Thái y xem qua nên chắc đến khoảng đầu giờ chiều thuốc mới được đưa đến."

Chân mày Chiêu Anh nhướn lên, hỏi - "Sao còn phải đưa cho người khác xem qua?"

Mạc Kỳ cười nói - "Là lệnh của Nguyên Phi, bà ấy bảo thuốc đang là thứ khan hiếm. Mà Trần Thái y đã theo bệ hạ đến cung Cảnh Linh. Vậy nên thuốc xuất ra khỏi Thái y viện đều phải trình lên cho Phan Thái y xem qua, sau đó mới giao cho nội quan đem đi. Bên phía bà Mỹ nhân cũng như thế."

Chiêu Anh gật đầu, hòa nhã nói - "Thái y vất vả rồi. Đào Biểu tiễn Thái y."

~***~

Ánh nắng hạ vẫn chói chang chiếu xuống, từ Ngự Uyển còn râm ran tiếng ve kêu truyền tới nghe cũng êm tai. Chiêu Anh gối đầu lên chiếc gối xếp, không ngủ nhưng hai mắt nhắm hờ. Lâu lắm rồi nàng mới có thể tận hưởng cảm giác ung dung nhàn hạ như vậy. Cửa điện Lập Nghi đóng kín, nàng không cần ra nơi thị phi ngoài kia, chỉ có Hạ Bí là hay gửi lời hỏi thăm và ít đồ lặt vặt vào, thỉnh thoảng còn có cả chị em Ngọc Xuân - Ngọc Dao gửi cho ít đồ.

Mà bình tâm nghĩ lại, nàng cũng chợt nhận đã hơn mười ngày không gặp Hoàng đế rồi, không biết bây giờ người ra sao rồi. Nếu là ngày thường, chắc nàng cũng sẽ lười nhác nằm như thế này. Nhưng mở mắt ra, trước mắt sẽ không phải là sân điện trống trải mà là hình ảnh Hoàng đế, có thể là đang ngồi nơi giữa điện xem tấu chương, có thể là ngồi bên chiếc bàn thấp đặt cạnh cửa sổ mà hí hoáy xem một món đồ tinh xảo vừa được dâng lên. Hoặc cũng có khi là nửa nằm nửa ngồi ngay cạnh bên nàng, một tay đọc sách, một tay tùy hứng vuốt nhẹ dọc theo mái tóc của nàng. Nhưng bây giờ chỉ còn một mình nàng ở nơi này, nàng quả thực là có chút trống trải, có chút nhung nhớ.

Chiêu Anh trở mình nằm sấp xuống, chắp hai tay lại rồi gối đầu lên ấy, đôi mắt nâu chầm chậm mở ra. Nàng mơ màng ngâm lên:

"Quan xá sương thu giờ khắc chậm,

Cúc tùng vườn cũ góc trời xa.

Việc bày trước mắt lòng ắt nặng,

Thà bệnh còn hơn lúc bệnh lạnh."*

(*) Không Ngủ hay Bất Mị [不寐] của Trần Nguyên Đán, bản dịch dựa theo Hoàng Việt thi tuyển (Tồn Am Bùi Huy Bích), NXB văn học, 2007.

"Chúng nô tỳ khó khăn lắm mới chăm cho lệnh bà khỏe lên, bây giờ người nói thà bệnh còn hơn là nô tỳ không chịu đâu." - Mai Thanh tay bưng chén thuốc, bông đùa nói.

Chiêu Anh ngồi dậy, cười nói - "Ta chỉ là tùy hứng ngâm vậy thôi."

 Nàng nín thở, một hơi uống cạn chén thuốc. Mai Thanh liền giúp nàng xúc miệng rồi nhanh lấy nĩa ghim một miếng mứt táo tàu đưa cho nàng, nói - "Đây là của Ngô Tuyên vinh tặng hôm trước."

Miếng mứt dai dai mềm mềm, vị chua ngọt hài hòa lan đều trong miệng. Chiêu Anh nhắm mắt tận hưởng - "Bây giờ vẫn có thứ này tặng ta, chị ấy nhọc công rồi."

Lấy nĩa ghim một miếng nữa, nàng nói tiếp - "Nhưng Mai Thanh này, ngươi nói lại với Mạc Kỳ hãy xem lại phương thuốc xem. Ta tuy khỏe lên nhưng đầu cứ ngầm ngầm đau."

Mai Thanh gật gật đầu - "Nô tỳ cũng thấy vậy. Có khi nào là do thuốc có vấn đề? Hay là có ai giở trò không?"

"Cũng phải  không có khả năng. Thuốc do Mạc Kỳ bốc còn phải trình lên Phan Thái y xem qua, sau đó đưa cho nội quan đưa đến cho chúng ta. Thuốc…" - Đột nhiên nhớ ra gì đó, Chiêu Anh kêu lên - "Hình như ta uống thuốc bổ do Nguyên Phi ban xong thì mấy ngày sau đổ bệnh phải không?"

"Dạ phải, lúc đó Mạc Thái y tuy có nói người bị trúng nắng nhưng cũng nói cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Đến cung nữ mang thuốc đến đều phải nhìn thấy lệnh bà uống xong mới chịu về. Không lẽ…" - Mai Thanh thoáng nhận ra, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng - "Là Nguyên Phi."

Nói đoạn nàng ta liền đứng dậy - "Để nô tỳ đi mời Mạc Thái y đến."

"Ngươi cứ nói là đến chẩn mạch hằng ngày, đừng để lọt phong thanh gì." - Chiêu Anh nói với theo.

Rất nhanh đã dẫn theo Mạc Kỳ đến. Hắn ta bắt mạch cho Chiêu Anh một lúc rồi xem xét đến chén thuốc của nàng. Hắn ngửi rồi uống vào một ngụm rồi nhổ vào ống, cau mày suy nghĩ. Chiêu Anh hồi hộp đợi chờ, nàng nghe rõ tiếng tim đập nhộn nhạo trong lồng ngực, khó chịu đến ngạt thở.

"Thần tắc trách, quả thật thuốc này có vấn đề." - Mạc Kỳ cúi người nói.

Chiêu Anh xua tay - "Đây không phải lỗi của Thái y. Nhưng Thái y hãy nói rõ cho ta biết rốt cuộc là ta bị cho uống cái gì."

"Thuốc này đã bị người ta thay đổi liều lượng khiến bệnh của lệnh bà cứ dai dẳng không lui. Hơn nữa…" - Ngưng một chút Mạc Kỳ nói tiếp - "Trong đây còn bị cho thêm rễ chùm ngây, uống lâu ngày sẽ khó mà mang thai."

Gương mặt Chiêu Anh tái đi, cả người chấn động phải bấu chặt vào tấm khăn trải bàn để giữ lại chút bình tĩnh. Mạc Kỳ vội chắp tay cúi đầu, nói: 

"Là lỗi của thần. Nhưng sau khi thần kê đơn rồi bốc thuốc cho đến sắc thuốc đưa đến cho lệnh bà dùng đã qua tay nhiều người, thần quả thực khó lòng kiểm soát được."

Chiêu Anh cố gắng điều hòa hơi thở, nói - "Là có người hãm hại, ta không trách ngài. Bây giờ ta phải làm thế nào?"

"Thuốc này vốn dựa trên đơn của thần kê mà gia giảm nên chỉ khiến bệnh lệnh bà lâu khỏi chứ không gây hại gì lớn. Chùm ngây tuy có công dụng tránh thai nhưng dược tính cũng ôn hòa, không đến mức gây vô sinh. Lệnh bà chỉ cần không dùng thuốc nữa sẽ không sao." - Mạc Kỳ nói.

"Được rồi, ta sẽ tự có tính toán. Mong Thái y quay về sẽ giúp ta giữ kín chuyện này."

"Lệnh bà yên tâm, cha thần và ngài Hành khiển đều là gia thần của Chiêu Hiến Đại vương, quan hệ thâm tình. Thần tất nhiên cũng biết cách hành xử để không làm xấu mặt cha."

Mạc Kỳ đi rồi Mai Thanh liền đến bên Chiêu Anh, lo lắng nói - "Bây giờ lệnh bà định làm thế nào? Hay là chúng ta không dùng thuốc được đưa tới nữa."

"Không được." - Chiêu Anh nghiêm giọng - "Làm như thế sẽ bứt dây động rừng. Tạm thời cứ nhận thuốc rồi kín đáo đổ đi là được. Sau này ta sẽ tìm cách khéo léo bẩm lên bệ hạ. Làm là phải làm cho bõ công."

Nàng nhìn đến chén thuốc kia mà không khỏi kinh tởm, nhanh chóng đổ vào chậu cây đặt cạnh đấy.

Chiêu Anh gõ móng tay lên mặt, tiếng cộc cộc vang lên đều đặn. Đưa mắt ngắm nhìn những rường cột tinh xảo kia, nàng thấy chúng chẳng khác nào những thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, chực chờ đâm xuống lấy mạng nàng mà có thể chính nàng còn không biết tại sao mình chết. Rốt cuộc hôm nay nàng hiểu, cái gì gọi là thâm cung âm hiểm.

-Còn tiếp-