webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Lưu Ly Hoa

"Phấn hoa lưu ly?"

"Dạ phải." - Trần Hạo nói - "Bẩm bệ hạ, hoa lưu ly còn gọi là hoa lỗ bì. Mùi như hoa quả chín, phấn hoa có độc gây nôn ói, hôn mê, nổi mẩn tương tự cà độc dược. Phấn này chỉ cần tiếp xúc qua da là có thể gây độc."

Hoàng đế vuốt cằm một cái rồi cất giọng gọi Mai Thanh Đào Biểu vào, nói - "Hai ngươi mau lấy tất cả những vật mà Nguyễn Tài nhân từng tiếp xúc giao cho Trần Thái y kiểm tra."

Ba người rời đi, Hạ Bí rót cho Hoàng đế một chén trà, ôn hòa nói:

"Bệ hạ đừng lo lắng, có thánh tâm soi chiếu, mọi chuyện ắt sáng tỏ. Thần thiếp biết chị Tài nhân gặp chuyện, bệ hạ sẽ lo lắng không yên nên cố tình đi pha một bình trà cam thảo giúp người dưỡng thần. Bệ hạ nếm thử xem."

Hoàng đế đưa chén trà lên nhấp vài ngụm, tán thưởng nói - "Rất thơm, ngọt vừa phải, không tệ." 

Đoạn Hoàng đế nắm lấy tay Hạ Bí, ngón cái miết nhẹ mu bàn tay trắng nõn, cảm kích nói - "Vẫn là nàng chu đáo. Nàng lo cho Chiêu Anh cũng vất vả rồi."

Đôi gò má Hạ Bí khẽ hồng lên, nàng lắc đầu, giọng rất nhẹ - "Thần thiếp không sao."

Một lúc sau Trần Hạ cùng Mai Thanh Đào Biểu gỗ tiến vào. Nhìn thấy mảnh gấm đặt ngay ngắn trên chiếc khay mà Đào Biểu bưng, chân mày Hạ Bí khẽ cau lại, bất giác nắm lấy tay Thanh Thảo đứng bên cạnh để tìm chút trấn an.

"Bẩm bệ hạ, từ trên mảnh gấm này thần đã phát hiện ra phấn hoa lưu ly."

"Mảnh gấm này là từ…"

Mai Thanh nhanh nhảu đáp lời Hoàng đế - "Bẩm, đó là mảnh gấm cắt ra từ chiếc áo mà…" - Nàng ta ngưng một chút, nhìn thoáng qua Hạ Bí rồi nói - "Là cắt ra từ chiếc áo mà bà Lương nhân đã tặng cho lệnh bà."

Hoàng đế cả kinh nhìn sang Hạ Bí, chủ tớ nàng ta vội quỳ xuống. Hạ Bí ở bên chân Hoàng đế mà kêu lên:

"Bẩm bệ hạ, đúng là thần thiếp có tặng cho chị Tài nhân một chiếc áo nhưng thật sự là thần thiếp không làm chuyện gì."

"Dạ phải thưa bệ hạ." - Thanh Thảo bên cạnh liên tục dập đầu - "Xấp gấm được bà Nguyên Phi thưởng, lệnh bà liền sai nô tỳ mang đến sở Thượng Y để may áo rồi tặng cho bà Tài nhân. Quả thực không hề động vào."

Hoàng đế nhìn Hạ Bí, dò xét nàng một chốc rồi liền đỡ nàng dậy, tặc lưỡi nói - "Chuyện còn chưa có gì mà nàng đã thế này rồi. Đừng lo trẫm nhất định tra xét rõ ràng." 

Người vuốt ve bàn tay Hạ Bí để trấn an nàng rồi nói tiếp - "Nhưng chuyện liên quan đến nàng thế này thì trẫm e nàng phải chịu thiệt một chút."

Nét mặt Hạ Bí sa sầm xuống nhưng cũng đành nói - "Thần thiếp đã hiểu, mọi chuyện xin bệ hạ làm chủ."

Hoàng đế hài lòng gật đầu, đoạn quay sang Nguyễn Cung, nói - "Ngươi đưa Dương Lương nhân về, tạm thời giam lỏng nàng ấy trong điện. Nhớ kỹ, chỉ giam lỏng, những thứ khác không được sai chuyển."

Hạ Bí đứng dậy vái lễ rồi nương theo lực dìu của Nguyễn Cung mà bước đi. Lúc bước qua ngạch cửa nàng có quay đầu nhìn lại và bắt gặp ánh mắt Hoàng đế. Không hiểu sao ánh mắt ấy dựng nên trong lòng nàng một sự an tâm mơ hồ nhưng mạnh mẽ kỳ lạ.

Trống canh phát lên hồi trống điểm đã vào giờ Tuất*.

(*) 19h - 21h

Hoàng đế vẫn ở nơi giữa điện liên tục phê tấu sớ, thỉnh thoảng ngó sang cái kỷ dài trống người mà bình thường vốn không như thế khiến lòng người cứ nao nao. Cuối cùng cũng chỉ đành thả bút xuống, ngả người ra ghế. Tuy đã nhắm nghiền mắt nhưng người vẫn cảm nhận rõ mồn một có kẻ vừa đi vào, dù hắn hết sức khẽ khàn. Đoán chừng là Nguyễn Cung, người liền nói:

"Điều tra được gì mau nói đi."

Nguyễn Cung nói - "Xấp gấm đó vốn là do bà Nguyên Phi thưởng cho Hậu cung, mỗi bà một xấp, bột hoa xông vào vải cũng là do Liễu Châu đưa. Tuy nhiên có một xấp được đưa đến sau, bột hoa để xông vào hiển nhiên cũng khác. Đó chính là xấp của bà Lương nhân."

Ngón tay Hoàng đế đều đặn gõ lên mặt bàn, phát ra thứ âm thanh lộc cộc khô khốc, nét mặt âm trầm càng khiến người ta khó đoán định về suy nghĩ của người lúc này.

"Ngươi nghĩ sao về chuyện này?" 

Nguyễn Cung dùng ánh mắt lẳng lặng thăm dò Hoàng đế, cẩn thận nói - "Theo nô tài thấy chẳng ai ngốc đến mức ra tay hạ độc trong chính món đồ mình đích thân đưa cả, như thế quá lộ liễu. Làm việc 'quang minh chính đại' như thế chắc chỉ có…"

Tuy Nguyễn Cung bỏ dở câu nói nhưng trong lòng Hoàng đế đã biết rõ là ai, vì thế nên nét mặt người bất giác càng khó coi. Nguyễn Cung bèn cười một cái, nói:

"Ban chiều Trần Thái y đã bẩm báo rằng bà Tài nhân tuy chưa tỉnh nhưng đã tốt lên nhiều, nay mai là có thể tỉnh lại. Xin bệ hạ đừng quá lo."

Trông thấy nét mặt Hoàng đế dãn ra Nguyễn Cung mới thở phào một cái, e dè nói tiếp:

"Còn một chuyện nữa thưa bệ hạ, Hành khiển Nguyễn Đính mật gửi thư khẩn về, nói ngài Tư khấu Lê Ngân đã cho người đưa Lý Thắng về."

Hoàng đế ngửa đầu, thở hắt ra - "Xem ra, nợ mới nợ cũ Nguyên Phi đều phải trả một thể rồi."

Đoạn người bật người dậy, nghiêm giọng nói - "Ngươi bí mật bắt Liễu Châu đến Hình viện, một khi ả nhận tội liền báo cho trẫm, trẫm không nhắm mắt cho qua nữa. Gửi ngay cho Nguyễn Đính một bức mật chỉ, nói ông ấy ngay lập tức đưa Nguyễn Đức Minh về nhanh nhất có thể, nhưng nhất định phải bí mật. Triệu Trịnh Khả vào cung ngay lập tức. Còn nữa, nếu Nguyễn Tài nhân tỉnh thì bất kể lúc nào cũng phải đến báo ngay cho trẫm."

Nguyễn Cung thoáng ngây người nhưng nhanh chóng 'Dạ' một tiếng.

~***~

Hôm sau Hoàng đế sau khi dùng bữa tối với Nguyên Phi đã lật bài ngọc của Đan Thư. Cũng đã lâu rồi nàng ta mới có lại cái cảm giác đứng trong lộng nhiễu bước từng bước vào điện Hội Anh.

Bên trong Hoàng đế đã đợi sẵn, nên nàng cũng liền uyển chuyển tiến đến sà vào lòng người. Đưa ngón tay vẽ vẽ lên ngực áo Hoàng đến, Đan Thư nũng nịu:

"Lâu rồi bệ hạ không lật thẻ ngoc của thần thiếp, thần thiếp cứ ngõ bệ hạ quên thần thiếp rồi."

Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng ta, giọng nói yêu chiều - "Nàng xinh đẹp đáng yêu như vậy, làm sao trẫm quên nàng được."

Đan Thư lại gục đầu vào lòng Hoàng đế mà dụi dụi mấy cái, nói - "Đúng vậy, bệ hạ tuyệt đối không được quên thần thiếp đâu."

Hoàng đế cười ồ lên - "Trong cũng chỉ có nàng dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với trẫm."

Đoạn người nâng cằm Đan Thư lên, hôn nhẹ một cái vào trán. Đan Thư liền nhắm mắt đón chờ hành động tiếp theo của Hoàng đế. Nhưng thứ đến với nàng tiếp sau lại không phải cái hôn sâu vào môi như thường lệ mà lại là tiếng bẩm của Nguyễn Cung. Hắn từ bên ngoài nói vọng vào:

"Bẩm bệ hạ, điện Lập Nghi đến báo bà Tài nhân đã tỉnh."

Hoàng đế liền buông Đan Thư ra. Người ngồi phắt dậy, bỏ lại Đan Thư ngồi trên giường còn đang ú ớ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người khoác vội chiếc áo vào, thắt xong đai liền bước ra ngoài. Trước khi ra cửa có quay vào nàng, nói:

"Trời khuya rồi, nàng hãy ở lại đây đi. Sáng mai hẵng về kẻo nhiễm lạnh."

Rồi người quay sang bọn Nguyễn Cung - "Đến điện Lập Nghi."

Đan Thư cứ trố mắt nhìn theo phía Hoàng đế dù cửa đã đóng lại từ lâu, nàng nghe cổ họng mình có ai bóp chặt đến không thở nổi. Từ lúc vào cung, tuy Nguyễn Phi thường hay làm khó nhưng cũng chưa bị hạ nhục đến mức này. Được triệu tẩm nhưng rốt cuộc vẫn thành giường đơn gối chiếc. Đan Thư bấu chặt vào chăn đến nỗi bàn tay trắng nõn nổi lên gân xanh, đối mắt to tròn linh hoạt nay ngấn đầy lệ, phủ đầy tia máu đỏ. Nàng nghiến chặt răng muốn hét lên một tiếng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gục mặt xuống chăn mà nức nở.

Thật lâu sau Đan Thư mới chỉnh trang lại, mở tung cửa bước ra ngoài.

"Ta về điện Ý Yên." - Đan Thư nói cộc lốc.

Nguyễn Phúc, nội quan cấp cao còn lại đang trực ở điện Hội Anh nhăn mặt, khó xử nói - "Bây giờ trời cũng khuya rồi, nếu lệnh bà về thì nô tài phải theo tiễn, chứ lỡ có việc gì thì khó ăn nói. Mà bây giờ điện Hội Anh chỉ còn nô tài ở lại chỉ huy, nếu rời đi thì bệ hạ có sai bảo gì cũng khó lòng…"

Chợt hắn nhìn thấy Nguyên Sơn đang đi tuần, hai mắt liền sáng lên, lớn tiếng gọi - "Ngài Hiệu điểm."

Nguyễn Phúc vội chạy ra, cười nói - "May quá có ngài ở đây."

"Bệ hạ có chuyện gì truyền gọi ta sao?" - Nguyên Sơn sốt sắng hỏi.

"Không phải." - Nguyễn Phúc lắc đầu - "Nguyễn Cung đã theo hầu bệ hạ, nên bây giờ điện Hội Anh chỉ còn ta trông coi. Mà bà Mỹ nhân đây muốn hồi cung. Điện Ý Yên của lệnh bà nằm phía Tây. Không biết ngài có thể tiện đường đi tuần mà hộ tống lệnh bà về không?"

Nguyên Sơn hơi khó xử nhưng nghĩ cũng không phải chuyện gì to tát nên cũng gật đầu đồng - "Vừa hay ta cũng đang đi tuần sang phía Tây. Cứ để ta hộ tống lệnh bà vậy."

~***~

Chiêu Anh lại thấy bản thân chìm vào một khoảng không vô định tối đen như mực, nàng cứ cố vùng vẫy để ngoi lên nhưng không được. Chợt đôi tay đang quơ quào liên tục của nàng được ai đó nắm lấy, nàng nương theo đó lao mình lên.

Chiêu Anh tỉnh dậy đã lao thẳng người vào lòng Hoàng đế. Sau khi định hình được mọi chuyện nàng khẽ kêu lên - "Bệ hạ." - Rồi nàng gục lên vai người khóc rấm rức.

Hoàng đế còn chưa hiểu ất giáp gì nhưng đã nhanh chóng ôm lấy nàng, liên tục vỗ về, nói - "Không sao, không sao. Có trẫm ở đây, nàng yên tâm."

"Lúc nãy tỉnh dậy không thấy bệ hạ, không thấy ai cả, thần thiếp đã rất sợ." - Chiêu Anh khóc nấc lên - "Thần thiếp cứ sợ sẽ không gặp lại bệ hạ nữa."

Hoàng đế ôm nàng càng chặt, giọng nói càng thêm phần dịu nhẹ - "Không có chuyện đó đâu, trẫm đã ở đây với nàng rồi này."

Hoàng đế vỗ về trên lưng nên Chiêu Anh dần bình tĩnh lại, thút thít vài tiếng nữa rồi cũng ngưng hẳn. Nàng cảm thấy trong lòng thật yên bình, cái ôm ấy cứ như sẽ bảo bọc nàng khỏi tất cả giông tố ngoài kia vậy. Cảm giác như thể, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nằm đây, trời có sập xuống cũng sẽ có người thay nàng gánh đỡ. P

"Hôm đó nàng dọa trẫm sợ phát khiếp đấy." - Giọng Hoàng đế trầm ấm vang lên bên tai. 

Chiêu Anh thoáng thấy trán người lấm tâm mồ hôi, đưa tay lau đi, nàng hỏi  - "Bệ hạ đến đây gấp lắm sao mà đầy mồ hôi thế này?" 

Hoàng đế cười nhẹ - "Nghe nàng tỉnh dậy là trẫm liền đi đến đây."

Trong lòng Chiêu Anh dâng lên xúc động, nàng tự ngẫm bản thân có được mấy phần quan tâm thế này từ bậc Đế vương thì còn đòi hỏi gì hơn. Chỉ là, chính sự quan tâm này cũng đã đẩy nàng vào chỗ hiểm nguy. Chỉ e từ nay nàng không thể ngồi yên được nữa.

~***~

Nguyên Sơn sau khi phân phó Cấm quân dưới quyền tỏa ra tuần tra xung quanh liền đến đi cạnh võng của Đan Thư. Đôi bên yên lặng, người kia thì cứ hậm hực, bầu không khí ngột ngạt quá đỗi nên Nguyên Sơn đánh bạo lên tiếng bắt chuyện:

"Sao khuya thế này rồi mà lệnh bà còn bỏ điện Hội Anh để đi về?"

Nhưng chàng nhanh chóng hối hận khi bị người kia lườm một cái tóe lửa. Nhưng cái hung dữ nhanh chóng tan biến, mắt Đan Thư chỉ còn lại hàng lệ lưng tròng. Nguyên Sơn bèn rút một chiếc khăn tay đưa cho nàng ta.

"Cái gì đây?" - Đan Thư lên tiếng.

"Là khăn tay chứ còn có thể là gì thưa lệnh bà." - Nguyên Sơn kỳ lại nói.

"Ta biết, nhưng ta đâu có gọi."

"Nhưng tôi thấy lệnh bà đang cần đó chứ."

Nói đoạn chàng ta ngoảnh mặt đi, nói - "Nếu lệnh bà sợ tôi nhìn thấy rồi bép xép cái gì ra ngoài thì lệnh bà yên tâm. Đêm nay tôi hộ tống lệnh bà về thẳng điện Ý Yên, không có chuyện gì khác cũng không thấy cái gì."

"Cũng xem như ngài biết điều." - Đan Thư cầm lấy khăn,  lí nhí nói.

"Ngài tên gì?"

Thấy Nguyên Sơn sửng sốt Đan Thư mới nói tiếp - "Ta còn phải biết tên mới trả khăn được chứ."

"À." - Nguyên Sơn cười nói - "Tôi là Điện tiền đô Hiệu điểm bệ hạ mới phong, Lê Nguyên Sơn."

Đan Thư gật đầu. Nàng cầm lấy khăn mà trong lòng bất tri bất giác gợi lên vài phần ấm áp.

-Còn tiếp-