webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Kế Vụng

Sau bao ngày cả nước đỏ mắt cầu mong, ông trời cũng đã rủ lòng thương mà ban mưa xuống. Mưa như trút nước liên tục gần một ngày, giải đi cơn hạn bấy lâu.

Hơi lạnh theo ngọn gió truyền vào nơi tẩm điện, lâu lắm rồi mới có lại cảm giác mát lạnh như vậy nên Chiêu Anh cũng có phần lười nhác hơn. Nàng cuộn mình sâu vào trong chăn, uể oải nói vọng ra:

"Buông mành xuống đi, ta muốn ngủ thêm một lát."

"Trẫm hay nghe trời nóng thì mèo ngủ nhiều. Bây giờ trời mưa lạnh rồi, mà ở đây vẫn còn một cô mèo ham ngủ là sao?"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Chiêu Anh vội vén chăn, gương mặt Hoàng đế hiện ra ngay trước mắt. Nàng chỉ kịp theo phản xạ kêu lên - "Bệ hạ."

Rồi Chiêu Anh toan đứng dậy nhưng Hoàng đế đã giằng nàng lại nên cũng chỉ có thể rút vào trong chăn, lí nhí nói - "Bệ hạ đến cũng không thông báo, lâu ngày gặp mặt mà để thần thiếp tiếp giá trong bộ dáng lôi thôi này."

"Trẫm nghe bọn Đào Biểu nói nàng bị bệnh nên cố tình không thông báo vì sợ phiền nàng nghỉ ngơi." - Đoạn Hoàng đế đưa tay xoa nhẹ bờ má nàng - "Huống hồ, Quắc Quốc Phu nhân vào chầu Huyền Tông cũng chỉ quét nhẹ mày ngài. Chiêu Anh của trẫm xinh đẹp hơn bà Quắc Quốc vạn phần, cần gì đặt nặng việc điểm trang."

Chiêu Anh u sầu cất tiếng - "Bệ hạ quan tâm thần thiếp vui mừng khôn xiết. Nhưng Quắc Quốc Phu nhân là hạng yêu phụ, sao bệ hạ lại ví thần thiếp với bà ta."

"Ấy, trẫm nào có ý đấy."

Đột nhiên Chiêu Anh dựa vào lòng Hoàng đế mà sụt sùi. Người có hơi khẩn trương, liền liên tục vỗ vai nàng trấn an, nói:

"Được rồi, là trẫm không tốt."

Đoạn người đưa tay nâng mặt Chiêu Anh lên, ngón tay cái quệt đi dòng nước tuôn dài trên má nàng - "Hôm nay nàng sao vậy? Không giống nàng chút nào."

Chiêu Anh lắc đầu, nhỏ giọng, nói - "Thần thiếp cũng không biết. Chỉ là dạo này cứ dễ cười, dễ khóc như vậy. Bệ hạ thứ tội."

Hoàng đế cũng chỉ đành thở dài - "Không sao, chắc có lẽ do nàng đang bệnh nên dễ xúc động."

Hoàng đế ra đến cửa điện thì bắt gặp Đào Biểu cùng Kim Duyên bưng vịm đựng thuốc phía sau.

"Chủ của ngươi dạo này thế nào? Trẫm thấy nàng ấy không được ổn lắm." - Hoàng đế nói.

"Bệ hạ nói không sai, từ ngày bị bệnh tâm trạng lệnh bà không ổn lắm. Thỉnh thoảng lại vui buồn thất thường." - Đào Biểu thật thà thưa.

"Nghiêm trọng vậy sao? Đã mời Thái y xem kỹ chưa?" - Hoàng đế lo lắng hỏi.

"Dạ bẩm, Mạc Thái y đã xem qua. Ngài ấy nói do lệnh bà bị trúng nắng, mạch đập nhanh, huyết áp tăng cao nên mới như vậy. Đã uống thuốc nhiều ngày nay rồi. Xin bệ hạ đừng lo lắng quá."

"Vậy hãy hầu hạ cho tốt." - Bấy giờ Hoàng đế mới thở phào một hơi. Tùy ý nhìn sang Kim Duyên, nói - "Trẫm thấy ngươi lạ mắt, hình như không phải người trong điện Lập Nghi."

Kim Duyên lúng túng, cúi đầu, cười ngượng nói - "Bệ hạ tuệ nhãn, nô tỳ là cung nữ mới đến cung Cảnh An hầu hạ. Bà Nguyên Phi vì thấy các bà quỳ bái cầu mưa vất vả nên sai sắc thuốc bổ cho các bà. Mấy hôm trước bà Tài nhân bệnh nên ngưng lại, nay lại đưa đến."

"Vậy sao."

Hoàng đế hờ hững nói rồi lên kiệu về điện Hội Anh.

Chỉ đợi có thế, Đào Biểu liền quay sang Kim Duyên - "Chẳng phải lúc nãy cô nói có chuyện gấp cần về cung Cảnh An sao? Sao còn nấn ná ở đây?"

Kim Duyên bức xúc, nói - "Rõ ràng lúc nãy tôi bảo phải đi ngay nhưng cô cứ giằng lại. Bây giờ cũng lỡ việc rồi phải vào cho bà Tài nhân dùng thuốc chứ."

Nàng ta bước được vài bước thì Đào Biểu đã đưa chân ra gạt cho té một cái. Kim Duyên vội bò dậy, tức đến muốn hét lên - "Cô làm gì vậy?"

"Ôi xin lỗi, lệnh bà uống thuốc cũng cần hầu hạ súc miệng nên tôi định đi vào, nào ngờ đụng vào cô. Thật sự xin lỗi. Chỉ là bây giờ thuốc đổ rồi, cô cũng nên về đi chứ."

Thái độ Đào Biểu trêu ngươi làm Kim Duyên tức đến nghiến răng. Nhưng cũng chỉ đành giậm chân đi về. Đào Biểu vội chạy vào báo cáo với Chiêu Anh:

"Bẩm lệnh bà, mọi chuyện thành công tốt đẹp."

Chiêu Anh gật đầu khen - "Vẫn là ngươi giỏi, giằng được cô ta ở lại cho bệ hạ tận tai nghe chuyện."

Đào Biểu cong môi, giận dỗi nói - "Sao lệnh bà không nói thẳng với bệ hạ, cần chi tốn sức vòng vo thế này? Lúc nãy nô tỳ thấy bệ hạ dửng dưng lắm, chắc gì người để tâm nhận ra."

Chiêu Anh lắc đầu, cười nói - "Chỗ này thì ngươi sai rồi, bệ hạ là người tỉ mỉ nhất, chắc chắn sẽ để ý. Còn chuyện sao ta không nói thẳng với người, đơn giản là ta không có bằng chứng, cũng đâu chắc kẻ ra tay là ai. Không khéo còn bị tố ngược là vu cáo làm loạn Hậu cung."

Đào Biểu gật gật đầu, nói tiếp - "Vậy còn lúc nãy lệnh bà là khóc thật hay là diễn để bệ hạ tin."

Chiêu Anh thẩn thơ nghĩ một lúc rồi nói - "Lúc đó ta không nghĩ được gì cả, bệ hạ ôm ta vào lòng, đột nhiên nước mắt trào ra thôi."

~***~

"Bệ hạ, đã đến giờ lật thẻ ngọc triệu tẩm rồi."

Nguyễn Phúc quỳ xuống, hay tay dâng khay son lên. Hoàng đế nhìn qua một lượt, cau mày nói:

"Thẻ của Nguyễn Tài nhân và Bùi Mỹ nhân đâu?"

Nguyễn Phúc thoáng khó xử, ấp úng nói - "Nguyên Phi nói hai lệnh bà ấy bị bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Hơn nữa thân mang bệnh hầu hạ người sợ không chu đáo nên thẻ ngoc của họ từ lúc bệ hạ chưa về đã được lệnh treo lên rồi."

Hoàng đế cầm thẻ ngọc của Nguyên Phi lên, một bên môi cong lên - "Nguyên Phi vất vả rồi."

Nói rồi lật úp thẻ ngọc của nàng ta xuống. Quay sang Nguyễn Cung - "Ngươi nói Trần Hạo kiểm tra kỹ thuốc bổ mà Nguyên Phi ban cho hậu cung, đặc biệt là của Nguyễn Tài nhân và Bùi Mỹ nhân. Có bất thường gì liền báo trẫm biết."

Nguyễn Cung 'dạ' một tiếng, e dè nói tiếp - "Bệ hạ không tin Nguyên Phi?"

Hoàng đế cười nhạt - "Nàng ấy ở bên trẫm bao lâu rồi sao trẫm không rõ nàng ấy. Trẫm có thể tin nàng ấy không phải người xấu, nhưng tốt đến ban thuốc bổ cho những người khác thì đúng là khó tin."

~***~

Thục Quyên mặc một chiếc áo màu tím thẫm tối màu, ánh trăng chưa tròn chỉ chiếu lên được phân nửa gương mặt xinh đẹp ấy khiến nàng ta trông mười phần quỷ mị.

"Ông làm không có sai sót gì chứ?" - Nàng ta từ tốn cất tiếng.

Phan Thái y đứng cách đó một khoảng liền cười khà khà - "Lệnh bà yên tâm, thuốc ở Thái y viện lúc đó đều phải qua tay thần. Bây giờ tuy Trần Thái y đã về nhưng thần sớm đã sắp xếp ổn thỏa, không chút kẻ hở."

"Tốt."

Thục Quyên vừa dứt lời Thu Cúc liền cầm một túi bạc đặt vào tay ông ta. Tiền vừa giao Thục Quyên liền nghiêm giọng:

"Nếu Phan Thái y biết làm việc sẽ còn tiền đồ xán lạn chờ đón, còn nếu sơ xuất để lộ ra gì đó. Không bàn việc khác, chỉ mỗi tội phản bội Nguyên Phi đã đủ khiến cả nhà ông chết không có đất chôn rồi."

Phan Thái y vội quỳ xuống, dập đầu lia lịa, mồ hôi túa ra đầy trán - "Thần sẽ dốc hết sức mà làm việc, xin lệnh bà yên tâm."

~***~

Hoàng đế từ điện Kính Thiên trở về, gỡ mũ xung thiên đưa cho Nguyễn Cung, thở phào một cái - "Cuối cùng cũng kết thúc rồi."

Nguyễn Cung đặt mũ lên giá, cười hì hì nói - "Nguyên Phi biết bệ hạ vất vả nên từ sớm đã sai người mang đến món gà hầm sâm và củ sen để người bồi bổ."

Hoàng đế dang hai tay để hai nội quan thay chiếc áo bào vàng thiết triều bằng một bộ thường phục màu lam nghe thế thì chỉ cười nhẹ, không nói lời nào.

Vừa xong thì Đinh Hối từ ngoài đi vào, cúi đầu hành lễ rồi nói - "Bẩm bệ hạ, Tuyên úy đại sứ trấn Lạng Sơn Trịnh Khả đã về đến. Đang đợi bên ngoài thưa bệ hạ."

"Lại nhanh như vậy." - Hoàng đế cao hứng kêu lên - "Cho vào."

Trịnh Khả dáng người dong dỏng oai phong, đã gần lục tuần nhưng uy dũng vẫn như thuở trai tráng còn tung hoành nơi trận mạc. Thấy Hoàng đế bước ra liền kính cẩn hành lễ, Hoàng đế liền chỉ vào phản:

"Miễn lễ. Trịnh khanh mau an tọa."

Đợi Trịnh Khả uống hớp trà, người liền nôn nóng hỏi - "Chuyện đó thế nào?"

Trịnh Khả gật đầu - "Quả như bệ hạ suy đoán, Lưu Nhân Chú đích thực là bị người của Đại Tư đồ ngầm đánh thuốc độc giết chết.. Bùi Ư Đài đã tìm được chứng cứ xác thực."

"Quả nhiên là thế." - Hoàng đế thở hắt ra.

"Tiên phát chế nhân, bệ hạ có định ra tay ngay này để ông ta không kịp trở tay không ạ?" - Trịnh Khả nói.

"Không được." - Hoàng đế khẽ lắc đầu - "Vây cánh Lê Sát còn mạnh, lại nắm binh quyền trong tay. Phải bẻ cành trước rồi mới đốn cây sau. Đầu tiên trẫm sẽ điều những người vây cánh của Lê Sát ra khỏi Đông Kinh, thay thế chức vụ của bọn họ bằng người của ta. Đặc biệt là khanh, trẫm sẽ phong khanh chức Tổng qủa hành quân, quản lĩnh Thiết đột hậu dực thánh quân. Một khi đến lúc cấp bách liền dùng Cấm quân vây phủ Lê Sát. Mà trẫm ở trong cung cũng an tâm hơn."

Trịnh Khả đứng dậy vái lễ, cung kính nói - "Tạ bệ hạ tin tưởng, thần xin dốc hết sức lực vì bệ hạ."

Hoàng đế xua tay, giọng hòa hoãn - "Đừng đa lễ.." - Ngưng một chút người nói tiếp - "Trẫm nhớ dưới gối bác cả vẫn còn một người con thứ tên Nguyên Sơn, trẫm sẽ phong anh ấy làm Điện tiền đô hiệu điểm thay cho Lê Ê."

"Bệ hạ thánh minh." - Trịnh Khả cung kính gật đầu.

Hoàng đế mỉm cười, hòa hõan nói - "Khanh đi đường liên tục còn liền đến đây nghị sự với trẫm chắc cũng đã rất mệt mỏi. Mau về nghỉ ngơi đi."

Trịnh Khả vừa đi Hoàng đế liền thả người xuống, nói chuyện với mấy lão thần một chút thôi mà cảm thấy như vừa đi hết nửa cái Cấm Thành. Người quay sang Nguyễn Cung:

"Trần Hạo nói thế nào rồi?"

"Nô tài cũng đang định bẩm báo bệ hạ." - Nguyễn Cung nói - "Trần Thái y nói thuốc bổ của các bà khác đều bình thường, duy có của Nguyễn Tài nhân và Bùi Mỹ nhân là bị thay đổi liều lượng làm các bà có triệu chứng như trúng nắng nhưng thật ra là thuốc quá mạnh. Ngoài ra trong thuốc uống của bà Tài nhân bị bỏ thêm cây chùm ngây khiến lệnh bà tâm trạng thất thường. Ngoài ra cây này còn có tác dụng tránh thai, thuốc trước kia bệ hạ ban cho Nguyên Phi và Lê Chiêu nghi cũng lấy cây này làm thuốc chính."

Nội tâm Hoàng đế chấn động nhưng nét mặt vẫn bình thản như không, nói - "Có tra ra được ai làm không?"

Nguyễn Cung lắc đầu - "Lúc đó Trần Thái y theo bệ hạ đến cung Cảnh Linh, Nguyên Phi lại hạ lệnh sau khi kê đơn bốc thuốc xong phải trình lên Phan Thái y xem qua rồi giao cho nội quan sắc, sắc xong mang đến cho các cung. Qua tay nhiều người, ở hỗn tạp nên..."

Nét mặt Hoàng đế âm trầm, tùy ý lấy cái chặn giấy bằng ngọc chơi đùa trong tay, nói - "Là không tra được hay không được tra."

Nguyễn Cung quỳ xuống dập đầu - "Nô tài vô dụng, chỉ sợ tra tiếp sẽ kinh động Hậu cung."

Hoàng đế xua tay - "Tội không ở ngươi. Nhưng mà Nguyên Phi vốn không có tâm kế thâm sâu như thế, hẳn là có kẻ đứng sau mách nước để hưởng lợi. Ngươi sắp tới hãy để ý một chút, xem ngoài lúc vấn an ra, còn ai là thường xuyên lui tới cung Cảnh An không. Truyền chỉ ý của trẫm, Thái Y Phó lệnh Phan Văn Liệt làm việc tắc trách, lập tức cắt chức. Nguyên Phi vì nước mà quỳ cầu mưa dẫn đến lao lực quá độ, nên được nghỉ ngơi. Vậy nên giao quyền trông coi Hậu cung lại cho Lê Chiêu Nghi."

Đoạn Hoàng đế nhìn ra cửa sổ, hỏi - "Bây giờ là giờ gì rồi."

"Dạ bẩm, đã vào đầu giờ Ngọ. Thiện trưa bệ hạ định dùng ở điện Hội Anh luôn hay thế nào ạ?" - Nguyên Cung nói.

"Không." - Hoàng đế lắc đầu - "Trẫm đến điện Lập Nghi dùng, sẵn tiện thăm Nguyễn Nhân một thể. Còn nữa, ngươi đích thân đem ít đồ bổ sang chỗ Bùi Mỹ nhân, nói rằng trẫm rất lo lắng, nàng ấy hãy dưỡng bệnh cho tốt."

~***~

Dùng bữa xong cũng đã chính ngọ, trời nắng chang chang nên. Hoàng đế cũng lười di chuyển nên liền ở lại điện Lập Nghi nghỉ trưa nơi chái điện. Chiêu Anh thong thả chải tóc bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào khiến mái tóc suôn dài ánh lên theo từng đường lược. Hoàng đế nằm trên kỷ không kiềm được liền trêu đùa:

"Mỹ nhân bên hiên chải tóc, đúng là cảnh đẹp khó tìm." - Người vờ tặc lưỡi một cái - "Nhưng mà mỹ nhân này dễ khóc quá, thành hoa lê dầm mưa mất rồi."

Chiêu Anh cụp mắt bĩu môi, nói - "Bệ hạ lại chọc thần thiếp."

Đoạn nàng đứng dậy, uyển chuyển đến bên trường kỷ. Đầu tựa lên tay Hoàng đế, mỉm cười trong trẻo như ánh nắng, khẽ nói - "Bệ hạ đang đọc sách gì vậy ạ?"

Một tay Hoàng đế cầm sách, một tay không yên mà vuốt dọc theo vai Chiêu Anh, mắt vẫn dán vào những hàng chữ - "Đây là chiếu biểu và thơ văn của họ Hồ, Nguyễn Trãi sưu tầm được vài chục bài dâng lên từ tận tháng tư rồi nhưng đến bây giờ mới rảnh tay đọc."

Chiêu Anh gật gù - "Năm nay bệ hạ đúng thực là rất bận rộn. Hiếm hôm nào được rảnh rỗi như hôm nay."

"Yên bình trước cơn bão vậy." - Hoàng đế bất giác khẽ bật lời ra khỏi miệng. Đoạn người lại cười nói, đưa trang sách xuống ngang tầm mắt Chiêu Anh - "Nàng đọc bài này thư xem."

Chiêu Anh nhích người dậy, ngâm lên:

"Bao sự đổi thay, chết lại sống,

Mờ mờ quê cũ xiết bao tình.

Ải Nam Quan xa đến bạc đầu,

Quán Bắc lâu ngày mơ chợt sợ.

Cứu nước, tài hèn, thua Lý Bật,

Dời đô, vụng kế, khóc Bàn Canh.

Bình vàng đã mẻ làm sao gắn,

Ngọc còn đợi giá, đừng nên khinh."*

(*) Cảm Hoài của Hồ Quý Ly.

"Nàng thấy lời này của Hồ Quý Ly thế nào?" - Hoàng đế hào hứng hỏi.

"Những chuyện khác thần thiếp không nói, nhưng chỉ bàn chuyện đối xử với thần hạ thì bốn chữ 'tài hèn, kế vụng' cũng không oan cho ông ta."

"Nàng nói rõ hơn xem nào."

"Nếu coi nước là nhà thì thần tử chính rường cột chống đỡ cái nhà ấy. Lúc ấy gió bão đang nổi lên, trong cần người chống đỡ mà họ Hồ một lúc giết cả 370 người tông thất nhà Trần, không ít trong số đó còn là võ tướng có uy vọng. Làm như vậy khác nào đem hết rường cột trong nhà đốn đi cả. Sụp đổ là tất nhiên."

Hoàng đế gật gù cho là phải nhưng rồi chân mày người chùng xuống - "Vậy theo ý nàng vẫn là nên nới kẽ tay một chút mà bao dung cho thần hạ, không nên thẳng tay quyết đoán?"

Chiêu Anh lắc đầu - "Vậy cũng chưa chắc. Quý Ly tàn hại quan lại cốt là rắp tâm cướp ngôi họ Trần, từ đầu đã là sai trái. Hơn nữa đâu phải kẻ nào cũng xứng được khoan dung." - Đoạn nàng quyết liệt - "Những kẻ chuyên quyền làm bậy như Đỗ Anh Vũ thời Lý thì vua có lăng trì cũng là đáng tội."

Hoàng đế thoáng nhìn nàng đến sửng sốt rồi bật cười thư thái - "Ai bảo chỉ có đàn ông mới quả nghị, hậu cung của trẫm cũng có một người quyết liệt, cương nghị chẳng kém cánh mày râu."

Chiêu Anh đỏ mặt, xấu hổ nói - "Thần thiếp lại làm bệ hạ chê cười rồi, nữ nhân không nên thế."

Hoàng đế ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói - "Sao lại không, thời Ân có bà Phụ Hảo cầm quân đánh giặc đại tài, khiến đàn ông nhiều kẻ đọc được còn phải xấu hổ."

Nói rồi người dụi vào ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc Chiêu Anh - "Thơm quá, chỗ nàng thật thoải mái. Trẫm đến rồi không muốn đi nữa."

"Thần thiếp cũng không muốn bệ hạ đi. Nhưng người còn là vua, còn phải lo cho thiên hạ. Huống hồ..." - Chiêu Anh thở dài một hơi rồi nói tiếp - "Huống hồ Nguyên Phi chủ trì nhiều việc trong cung vất vả, bệ hạ ở bên chị ấy nhiều chút cũng là việc hợp tình."

Hoàng đế nhắm mắt lại, nét mặt cũng dãn ra - "Trẫm tạm thời chưa muốn gặp nàng ấy. Cho trẫm trốn ở chỗ nàng vài hôm đi."

-CÒn tiếp-