webnovel

Nhân Thần Truyện - Quyển I: Thiệu Bình

Nhân Thần Truyện [人宸傳] - Quyển I: Thiệu Bình [紹平] ------------------------------------------ Cửa cung sâu như biển, lòng vua chẳng thể dò. Bước chân vào nơi tường đỏ ngói xanh ấy là bước vào một đời tranh đấu không ngừng nghỉ, tranh đấu để giành lấy tình cảm của một người đàn ông chắc chắn không bao thuộc về mình trọn vẹn. Dẫu thế vẫn có lớp lớp người nối nhau mà bước vào, họ đến vì tình cảm, họ đến vì lợi ích, họ đến vì số phận trớ trêu đã an bài. Nhưng mà dù thắng hay thua, dù thành hay bại thì cũng là những kiếp người đáng thương bị giam cầm trong cái lồng giam Cấm Thành hoa lệ. "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung, Kẻ đắp chăn nhung, kẻ lạnh lùng." ----------------------------------- "Hoàng đế tựa đầu lên vai Chiêu Anh, nhắm nghiền mắt, khoan khoái tận hưởng hương thơm thanh mát tỏa ra từ mái tóc đen nháy của nàng. Người mân mê bàn tay trắng nõn, nói: "Hôm nay sinh thần nàng, nàng có mong ước gì không?" Chiêu Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao rồi lại nhìn xuống Hoàng đế, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp chỉ mong được cùng người tình lang ở bên nhau." "Bao lâu?" "Được bao lâu thì hay bấy lâu. Nhưng nếu được, thần thiếp muốn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi ở bên cạnh người."" ---------------------------------

Huy0211 · Historia
Sin suficientes valoraciones
16 Chs

Ân Sủng (Thượng)

Ngự Uyển nằm về phía đông bắc Cấm Thành, ngăn cách Hậu cung với Đông cung. Cả khu vườn là một tạo tác tuyệt mỹ từ những thợ làm vườn có tay nghề cao nhất Đại Việt, từng phiến đá, từng gốc cây đều được đặt vô cùng tỉ mỉ.

Chiêu Anh ngồi trong Phong đình* gảy đàn bầu. Tiếng đàn bầu réo rắt mà trầm buồn hòa cùng hương hoa bay đi. Nàng phóng tầm mắt ra nhìn biển hoa trước mắt không kiềm lòng mà ngâm lên:

"Xuân tàn hà sự khổ tư hương,

Bệnh lý sơ trang hận phát trường.

Lương yến ngữ đa chung nhật bạn,

Tường vi phong tế nhất liêm hương."

(*) các đình nhỏ dùng để ngồi nghỉ, hóng gió

Chiêu Anh tiếp tục thả hồn theo tiếng đàn mà không biết Hoàng đế đã đến từ lúc nào. nữ Đào Biểu của cô toang hành lễ bị Hoàng đế giơ tay cản lại. Nguyễn Cung ra hiệu, Đào Biểu hiểu ý liền cùng đám hầu thánh giá lui ra xa. Đợi khi tiếng đàn dứt mới lên tiếng:

"Hoa ở Ngự Hoa Viên đang lúc nở rộ, khung cảnh tươi đẹp vô cùng. Cớ sao Tài Nhân của trẫm lại ngâm lên bài Xuân Tàn này một cách não nề như vậy?"

Chiêu Anh theo bản năng mà xoay người phía người vừa nói. Khi thấy Hoàng đế cô bất ngờ đến mức đánh rơi cả phím gảy đàn, mặt đơ ra.

Hoàng đế thấy thế liền cười xòa, nói - "Sao? Không định vấn an trẫm à?"

Chiêu Anh nghe vậy liền luống cuống hành lễ - "Thần ếp xin vấn an bệ hạ. Thần ếp không tiếp đón từ xa xin bệ hạ thứ tội"

Hoàng đế liền đưa hai tay lại đỡ Chiêu Anh - "Trẫm đến đây đâu phải để trách tội nàng. Trẫm chỉ muốn biết điều gì đã khiến nàng buồn giữa biển hoa này?"

Chiêu Anh đỏ mặt, đầy e thẹn, nói - "Hoa ở Ngự Hoa Viên lộng lẫy vô ngần. Nhưng lúc nở đã vào lúc trái gió trở trời. Tuy cha mẹ ở nhà đã có anh trai lo liệu nhưng thần thiếp thân là con gái lại không thể chăm lo, tận hiếu, trong lòng khó mà yên được."

Hoàng đế gật đầu - "Nàng đúng là người chí hiếu"

Hoàng đế thấy ánh mắt Chiêu Anh vẫn đượm buồn nên liền chuyển chủ đề:

"Trong bài Xuân Tàn lúc nãy nàng ngâm, Lý Thanh Chiếu có nhắc đến tường vi, tường vi ở Ngự Hoa Viên cũng đang nở hoa thơm ngát. Nếu nàng thích trẫm sẽ cho chuyển vài chậu đến điện Lập Nghi của nàng"

Chiêu Anh nghe vậy khẽ lắc đầu - "Tạ bệ hạ, nhưng thần thiếp không thích những loại hoa như tường vi"

"Tại sao vậy? Tường vi hương thơm nồng nàn có gì không tốt sao?" - Hoàng đế tỏ vẻ hiếu kỳ.

Chiêu Anh mỉm cười, nét mặt e lệ càng khiến thánh tâm dao động, nói - "Chính vì tường vi cũng như các loại hoa ở đây hương thơm quá ngào ngạt, màu sắc quá rực rỡ khiến thần thiếp cảm thấy chúng không được thanh khiết. Chỉ biết cố mà tỏa thật nhiều hương, khoe thật nhiều sắc mà quyến rũ người"

Hoàng đế hiện lên mấy phần thích thú, nói - "Nàng đúng là có suy nghĩ khác những người khác. Vậy nàng yêu thích hoa gì?"

"Bẩm, là nguyệt quế ạ" - Chiêu Anh nhẹ nhàng thưa

"Nguyệt quế? Tại sao lại là nó?"

Chiêu Anh cười nói tiếp - "Nguyệt quế trắng ngần, hương thơm nhẹ nhàng, thanh khiết. Tỏa hết hương thơm liền rụng đi cả chứ không níu giữ lại vài ba cánh hoa xác xơ đã hết hương tàn sắc"

"Nàng" - Hoàng đế áp tay lên má Chiêu Anh - "Thật đặc biệt!"

Chiêu Anh cảm nhận rõ mồn một bàn tay Hoàng đế thật ấm, tuy có một chút vết chai nhưng rất nhỏ, cả bàn tay vẫn rất mềm mại. Một lúc lâu như thế người mới nhẹ nhàng rút tay lại, cười nói:

"Cũng đã trưa rồi, chẳng hay bây giờ trẫm đến chỗ Tài nhân xin một bữa cơm có tiện không?"

Hai má Chiêu Anh đỏ nhẹ lan đến chóp mũi, thỏ thẻ nói - "Bệ hạ muốn đến thì lúc nào chẳng được."

Hoàng đế hơi cúi cúi đầu, phả một hơi ấm bên tai Chiêu Anh - "Có thật lúc nào trẫm cũng đến được không?"

Rồi người nắm lấy tay nàng, quay sang gọi Nguyễn Cung - "Bãi giá điện Lập Nghi."

~***~

Thấy chủ về tới, cung nữ Mai Thanh liền chạy ra, nói - "Tham kiến bệ hạ. Bẩm bệ hạ và lệnh bà, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ! Mời bệ hạ và lệnh bà vào dùng bữa"

Tiến vào trong điện các món ăn đã dọn sẵn lên bàn, còn nghi ngút khói.

"Hôm nay có gà xào gừng, canh đu đủ, cá kho tộ, cá chiên tương, còn có nước mát nữa ạ" - Hai cung nữ sắp xếp xong bàn ăn lập tức hiểu ý lui ra ngoài cho hai chủ tử dùng bữa.

Suốt buổi dùng thiện Hoàng đế cùng Chiêu Anh đàm luận về thơ ca, sử sách. Chiêu Anh thông hiểu tất cả, ứng đối trôi chảy khiến Hoàng đế thập phần vui vẻ. Đến tận lúc ra cửa điện Lập Nghi về điện Hội Anh vẫn nắm tay Chiêu Anh, bông đùa nói:

"Thông hiểu thư sử sách như vậy chắc hẳn không chỉ là nghe trộm từ chỗ cha và anh nhỉ?"

Chiêu Anh nói, giọng nũng nịu - "Bệ hạ đã bảo nữ tử vô tài là đức mà. Thần thiếp đâu dám khoe khoang."

Hoàng đế xoay người qua, đặt nhẹ bàn tay lên mu bàn bàn tay của Chiêu Anh. Nói khẽ vào tai nàng - "Tối nay trẫm sẽ sai người đến đón nàng."

Chiêu Anh nghe vậy đỏ bừng cả mặt, cúi gầm mặt xuống khẽ gật đầu. Hoàng đế thấy thế càng thích chí mà lên kiệu.

"Khởi giá điện Hội Anh!" - Nguyễn Cung hô lên.

"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ" - Chiêu Anh khẽ hành lễ rồi đứng nhìn theo thánh giá đến khi khuất bóng.

"Lệnh bà vào trong thôi, trời nắng thế này mà lệnh bà cứ đứng ngoài này mãi coi chừng trúng nắng. Tối nay không đến điện Hội Anh được đâu!" - Đào Biểu đỡ tay Chiêu Anh, bông đùa nói.

"Ngươi đó..." - Chiêu Anh búng nhẹ vào trán Đào Biểu, mỉm cười một cái thật tươi rồi bước vào trong.

~×~

Hoàng đế buông tờ tấu chương xuống, tay lướt nhanh qua những thẻ bài bạch ngọc chạm vàng, lật ngay thẻ ngọc của Chiêu Anh. Ngay lập tức, Nguyễn Cung dẫn võng đến trước điện Lập Nghi. Chiêu Anh bước ra chỉ thấy bọn khiêng võng có hơi bối rối:

"Tại sao chỉ có bọn ngươi? Ta tưởng sẽ có các lão tỳ đến giúp ta tắm rửa, chuẩn bị nữa chứ."

"À." - Nguyễn Cung cười nhẹ rồi cuối người thưa - "Theo lệ thường là thế, nhưng bệ hạ sợ lệnh bà tắm đêm lại ra gió sẽ bệnh nên đặc biệt cho phép bà đến điện Hội Anh tắm rửa."

Chiêu Anh ngồi trên võng. Nàng cố nhớ lại những lời mẹ dạy chị cả nàng khi chị chuẩn bị về nhà chồng, cả những điều cần chú ý khi hầu hạ quân thượng của bà giáo tập trước khi vào cung. Mặt Chiêu Anh đỏ ửng khi nhớ đến gương mặt anh tuấn của Hoàng đế, mảng đỏ lan đến mang tai khi nàng nghĩ đến bản thân cùng Hoàng đế sẽ làm những thứ nàng được dạy. Chiêu Anh còn mải mê suy nghĩ thì võng đã đến điện Hội Anh, nàng thầm rủa sao con đường này bình thường rất dài mà đêm nay lại ngắn thế. Nguyễn Cung dẫn nàng đến hậu điện, bên trong đã có sẵn chừng mười lão tỳ chờ sẵn. Thoạt đầu họ đưa nàng một ít lá bạc hà để ngậm vào miệng rồi cởi đi từng lớp y phục, dìu nàng vào bồn nước còn tỏa khói nhẹ. Chiêu Anh còn chưa bước xuống bồn nước mùi hương tươi mát đã len lỏi vào cánh mũi nàng.

"Bẩm, lệnh bà, trong nước đã được chúng nô tỳ đã cho vào hoa và lá ngải cứu, vỏ bưởi, vỏ cam, hoa cúc." - Một lão tỳ vừa dùng khăn mềm lau người cho Chiêu Anh vừa nói.

Tắm xong, các lão tỳ lau khô người cho Chiêu Anh rồi lại dùng hương xông khắp người nàng, lên tóc, lên cổ, lên từng ngóc ngách sâu kín nhất, để hương thơm tươi mát ấy thấm đẫm trong người. Đoạn họ khoác cho nàng một chiếc giao lĩnh bằng vải sa, rồi choàng thêm một tấm áo không tay màu đỏ thẫm. Chiêu Anh bước ra ngoài, Nguyễn Cung vẫn chờ ở đó. Chiêu Anh để ý tay Nguyễn Cung cầm thêm một cái lọng có mành nhiễu dài chạm đất, nàng hiểu ngay bản thân phải bước vào trong đấy. Không thấy được xung quanh nên Chiêu Anh chỉ có thể đi từng bước nhỏ thật cẩn thận. Cúi gằm mặt quan sát kỹ dưới chân để khi lên bậc tam cấp là nàng hiểu mình đã đến lên.

Nguyễn Cung vén màng lên, Hoàng đế đã ngồi trong tẩm điện. Người mặc tấm áo màu ngà bằng the mỏng, nó mỏng đến nỗi Chiêu Anh nghĩ chỉ cần đèn sáng hơn chút nữa hoàn toàn nhìn thấy được cả thân thể thiên tử khiến Chiêu Anh càng thêm ngại ngùng. Mà cũng chẳng cần đèn sáng Chiêu Anh vẫn cảm nhận được bờ ngực săn chắc của Hoàng đế. Người ngồi cạnh nàng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền, nói:

"Đẹp lắm."

Hoàng đế tựa cằm lên vai Chiêu Anh, nhẹ giọng nói nhưng vẫn khiến tai nàng đỏ bừng lên, nàng bèn đánh trống lảng:

"Bệ hạ nói chậu cúc kia đẹp sao? Thần thiếp cũng thấy nó rất đẹp."

"Không, chậu cúc đó đâu có đẹp." - Hoàng đế kề môi sát tai Chiêu Anh thả một hơi - "Nàng mới đẹp."

Đoạn người đặt ngón tay cái miết nhẹ một đường qua môi Chiêu Anh, định hôn lên môi mỹ nhân một cái nhưng Chiêu Anh nhất thời căng thẳng nên đã rụt người tránh đi.

"Nàng sợ sao?" - Hoàng đế dịu dàng ôm lên vai nàng, nói.

Chiêu Anh cật lực lắc đầu nhưng cơ thể liên tục run lên. Hoàng đế liền ôm nàng vào lòng mà dịu dàng trấn an:

"Nàng đừng lo, trẫm sẽ nhẹ nhàng."

Nguyễn Cung ở bên ngoài nói với Đinh Thắng - "Nguyễn Tài nhân, điện Lập Nghi. Giữ."

-Còn tiếp-

P/s: Xin chân thành cảm ơn page "Vàng son một thuở" đã cho phép mình sử dụng chi tiết từ "Thị tẩm truyện" mình vô cùng cảm kích.