Bởi vì tôi là một ví dụ sống sờ sờ, nếu năm đó tôi biết cha mẹ sẽ rời xa mình sớm như vậy, thì tôi sẽ ở bên họ mỗi ngày, một bước cũng không rời! Nhưng đời người thường không có nếu như…
Nhìn tuyết trắng đầy trời bên ngoài, tôi chợt muốn hẹn chú Lê và nhà Chiêu Tài tới nhà ăn lẩu, kết quả hẹn một lượt nhưng lại không một ai tới! Vợ chồng Chiêu Tài người ta muốn sống thế giới của hai người, mà hôm nay một người họ hàng xa ở quê của chú Lê có cháu trai làm lễ đầy tháng nên chú ấy về ăn cỗ rồi.
Hê?! Tôi đã chuẩn bị đồ sẵn sàng hết cả rồi, cho họ tới ăn sẵn luôn mà cũng không tới! Được, không tới thì để đó, tôi và Đinh Nhất tự ăn! Vì thế chúng tôi bật bếp bắc nồi, bắt đầu ăn lẩu dê nhúng nóng hôi hổi.
Ai ngờ vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, tôi cười bảo Đinh Nhất: "Anh xem đi, có thịt ăn mà không tới à! Không biết là ai hối hận, lúc này lại mò tới nữa."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com